Nữ Tử Tù Bất Ngờ Mang Thai Trong Trại Giam – Giám Ngục Xem Lại Camera Sốc Vì Sự Thật
Trần Thị Linh, 38 tuổi, từng là điều dưỡng trưởng tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hòa Phúc, nổi tiếng với đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ nhàng, mang lại sự an ủi cho bệnh nhân. Cuộc đời cô là chuỗi ngày vất vả nhưng đầy ý nghĩa, một mình nuôi con gái Minh An, 11 tuổi, từ mối tình ngắn ngủi với một bác sĩ nội trú. Minh An lớn lên trong căn phòng trọ nhỏ, khỏe mạnh, ít khóc, luôn khiến Linh cảm thấy hạnh phúc giản dị.
Năm 32 tuổi, Linh gặp Khánh, một người đàn ông chỉn chu, quản lý kho thực phẩm. Những bó hoa, tin nhắn đêm khuya và sự tử tế ban đầu khiến Linh tin vào cơ hội làm lại cuộc đời. Họ kết hôn sau sáu tháng, chuyển về căn nhà cấp bốn ở ngoại ô. Khánh ban đầu yêu thương Minh An, gọi cô bé là “công chúa nhỏ”. Nhưng sau vài tháng, bản chất thật lộ ra: kiểm soát, ghen tuông, sỉ nhục, và bạo lực. Linh chịu đựng, không vì yếu đuối, mà để che chắn cho con.
Bi kịch ập đến khi Minh An, 8 tuổi, đột nhiên sốt cao, đau bụng dữ dội. Tại bệnh viện, bác sĩ xác định dấu hiệu xâm hại t;ình d;ục. Linh ch;ết lặng. Minh An chỉ thì thầm: “Mẹ ơi, đừng để con gặp chú ấy.” Linh báo c;ông an, nhưng Khánh phủ nhận, đổ lỗi cho tai nạn hoặc bạn bè của bé. Thiếu bằng chứng, vụ án khép lại. Linh tiếp tục sống, nhưng lòng cô không còn chỗ cho sự tha thứ.
Một tối tháng Sáu, Khánh say xỉn, buông lời xúc phạm Minh An. Linh, trong bếp, cầm dao inox dài 25 cm, loại dùng cho tiểu phẫu, bước ra và đ;âm m;ột nh;át vào c;ổ hắn. M;áu ph;u;n khắp tường. Cô gọi công an, bình tĩnh nói: “Tôi g;i;ết ng;ười rồi.”
Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Công tố kết luận Linh g;iế;t người có chủ đích, chuẩn bị h;ung k;hí, không chống cự. Không luật sư riêng, không lời biện minh, Linh cúi đầu nhận á;n t;ử. Ghế dành cho người thân trống rỗng; Minh An đã được đưa đi nơi khác để tránh tổn thương thêm.
Linh được chuyển đến khu biệt giam số 9, trại giam Phúc Lợi – nơi dành cho t;ử tù nữ. Buồng giam chỉ có tấm đệm xi măng, chiếu cũ, ba lớp khóa, và camera giám sát không điểm mù. Nội quy nghiêm ngặt: không thăm nuôi, không thư từ, 15 phút ra hành lang mỗi ngày dưới sự giám sát. Linh sống như cái bóng, không yêu cầu gì ngoài xà phòng và bàn chải, không hỏi về ngày thi hành án. Cô chỉ nói: “Tôi ở đây để chờ.”
Các quản giáo nhận xét Linh như “bê tông”, không lay chuyển, không khóc, không cười. Chỉ một lần, nữ quản giáo trẻ thấy cô đứng dựa cửa gió nửa đêm, mấp máy lời gì đó – có thể là tên Minh An. Khi hỏi, Linh đáp: “Tôi nói mớ thôi.”
Tháng thứ chín, mọi thứ tưởng như đóng băng thì Linh ngất xỉu trong buồng giam. Bác sĩ phát hiện cô mang thai 16 tuần, túi thai ổn định, tim thai rõ. Cả trại sốc: một tử tù biệt giam tuyệt đối làm sao mang thai? Linh bất tỉnh, tay ôm bụng như bảo vệ bản năng.
Điều tra nội bộ bắt đầu. Camera, nhật ký, quy trình đều sạch. Linh tỉnh lại, thừa nhận tự làm, không nêu tên cha đứa bé. Một kỹ thuật viên phát hiện xi lanh gãy và mảnh nilon dính dịch khô dưới khe thông gió buồng số 9, dẫn đến hành lang kỹ thuật nơi phạm nhân nam từng dọn kho.
Câu chuyện dần sáng tỏ qua thẩm vấn. Linh, qua khe gió, gặp Mạnh, 27 tuổi, phạm nhân bị tù ba năm vì đánh gãy hàm một kẻ tấn công em gái mình. Mạnh, từng học y, hiểu nỗi tuyệt vọng của Linh qua mảnh giấy cô gửi: “Nếu tôi được làm mẹ lần nữa trước khi chết, tôi sẽ nhắm mắt thanh thản.” Mạnh đáp: “Tôi hiểu, cô sẽ không hối hận chứ?”
Họ trao đổi qua khe gió, không danh phận, không hứa hẹn. Mạnh gửi tinh trùng qua xi lanh và túi nilon, tận dụng vật tư y tế cũ. Linh, với kinh nghiệm điều dưỡng, tự thụ tinh trong bóng tối, lặp lại bảy đêm, bất chấp đau đớn, máu chảy, và nguy cơ nhiễm trùng. Cô đốt bỏ xi lanh sau mỗi lần, giấu trong ống nhựa thải. Không ai phát hiện.
Ba tuần sau, Linh nhận ra dấu hiệu mang thai: buồn nôn, mệt mỏi, mất chu kỳ. Cô giữ bí mật, chỉ tự đo mạch, đếm ngày. Đêm thứ 35, cô ngất, và sự thật lộ ra qua siêu âm.
Đêm 9/5, trời mưa xối xả, Linh chuyển dạ tuần 34. Cô gõ cửa ba lần, máu loang dưới chân. Nữ cán bộ Vi báo động, Linh được đưa đến phòng y tế cũ. Trung úy Thành, bác sĩ quân y, xác định ngôi thai ngược, không thể chuyển viện vì đường ngập và liên lạc tê liệt. Linh sinh ngay tại trại, không thuốc giảm đau, không bác sĩ sản khoa, chỉ có y tá Hảo và niềm tin mãnh liệt.
3:11 sáng, bé Nam Hòa chào đời, nặng 2,5 kg, tiếng khóc xé tan không gian u ám. Linh mỉm cười, đặt tên con là Nam Hòa – “Nam” vì con trai, “Hòa” vì khát vọng bình yên cô chưa từng có. Bé nằm cạnh mẹ trên giường inox, giữa nơi chỉ có gió và bóng tối.
Theo luật, án tử hoãn vì Linh nuôi con dưới 36 tháng. Giám thị Lê khuyên cô viết đơn xin khoan hồng, nhưng Linh từ chối: “Tôi không cần sống, tôi chỉ cần con tôi sống.” Cô xin sáu tháng để cho con bú sữa mẹ, rồi gửi bé đến mái ấm Lâm Hà.
Trong sáu tháng, Linh chăm Nam Hòa trong buồng đặc biệt, ghi chép từng cột mốc của con: “Hôm nay con bú 110 ml, cười một lần.” Ngày thứ 87, cô viết: “Con gọi ‘mở’, âm đầu đời.” Cô chuẩn bị ba lô cho con: ảnh mẹ con, thư kể về thai kỳ, và cuốn sổ ghi chép.
Sáng tiễn con, Linh kể về thế giới bên ngoài: sân cỏ, tiếng gà, giường nhỏ cạnh cửa sổ. Cô hôn trán Nam Hòa, bé nói: “Mẹ ơi, con sẽ ngoan.” Linh gật, không khóc, đứng yên khi xe lăn bánh. Thiếu tá Lan, người hỗ trợ Linh, đặt tay lên vai cô. Linh nói: “Chị ơi, em xong rồi.”
Một tháng sau, Linh thi hành án. Cô tắm gội, gấp đồ, lau giường, đưa Lan mảnh giấy: “Cảm ơn chị, tôi chưa từng được làm mẹ trọn vẹn cho đến khi sắp chết.” Cô bước đi bình thản, không khóc, không cầu xin.
Ba tháng sau, trại nhận bức vẽ từ Nam Hòa: mặt trời, ngôi nhà, mẹ Linh, với dòng chữ: “Mẹ Linh ơi, con đã biết tô màu rồi.” Trên tường buồng số 9, dòng khắc vẫn còn: “Nếu còn sống, mẹ sẽ yên tâm mà chết.”
Trần Thị Linh không phải nạn nhân để thương hại, cũng không phải tội nhân chỉ để phán xét. Cô giết người, nhưng đằng sau là nỗi đau của một người mẹ bất lực trước con gái bị xâm hại. Cô chọn sinh Nam Hòa, không để hoãn án, mà để làm mẹ lần cuối. Câu chuyện của Linh là minh chứng rằng, trong bóng tối tuyệt vọng, vẫn có người thắp lên ánh sáng sự sống – không cho mình, mà cho một sinh linh mới.