Nữ Cȏпg Aп Vḕ NҺà Bạп Traι, Sṓc KҺι NҺậп Ra CҺιếc Xe Cũ Của Bṓ CҺồпg Là MaпҺ Mṓι Của Vụ Áп Oaп KҺṓc
Thượng sĩ Nguyễn Thị Quyên – nữ cảnh sát hình sự thuộc Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội, vừa trải qua một chuyên án phức tạp thì nhận được lời mời đặc biệt: về ra mắt gia đình bạn trai – Trung úy Lê Minh Kiên – tại quê nhà Hòa An, tỉnh Đồng Tháp. Đó là chuyến đi đầy háo hức, không chỉ vì lần đầu tiên gặp mặt người thân của Kiên, mà còn bởi không khí miền Tây sông nước luôn khiến lòng cô dịu lại sau những ngày căng thẳng nơi thành phố.
Gia đình Kiên đón tiếp cô nồng hậu, đặc biệt là ông Thành – cha của Kiên – một người đàn ông hiền lành, ít nói, từng là thợ sửa xe có tiếng ở vùng này. Trong sân nhà, một chiếc xe Honda 67 cũ kỹ nằm lặng lẽ dưới gốc xoài, phủ bụi thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ cổ điển đặc biệt. Khi cả nhà đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm, Quyên tò mò bước đến, định bụng ngắm nghía cho vui. Nhưng chính lúc đó, bản năng nghề nghiệp trong cô như được đánh thức.
Chiếc xe mang một màu sơn bạc cũ, nhưng khi nhìn kỹ, Quyên phát hiện phần số khung bị mài mòn. Cô thử gõ nhẹ lên bình xăng – tiếng vang không đều. Như một phản xạ, cô cúi xuống, luồn tay vào gầm xe, chạm vào những mảng kim loại có dấu vết cháy sém, không giống như bị rỉ sét theo năm tháng.
Tim cô đập mạnh. Một điều gì đó quen thuộc ập về – cảm giác này giống hệt khi cô lần đầu tiếp cận hiện trường vụ cháy kho hàng tại Cần Thơ 7 năm trước, nơi hai người vô tội đã thiệt mạng và tất cả manh mối đều bị chôn vùi trong biển lửa.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Quyên ngồi một mình bên hiên nhà, chiếc xe nằm cách cô vài bước chân. Những suy nghĩ không yên thúc đẩy cô lặng lẽ kiểm tra lại hồ sơ cũ mà cô từng lưu giữ – một thói quen nghề nghiệp khó bỏ. Cô nhớ rõ, trong vụ cháy đó, từng có nhân chứng nói về một chiếc Honda 67 màu bạc được một người đàn ông điều khiển rời khỏi hiện trường trước khi ngọn lửa bùng phát.
Hôm sau, lấy cớ muốn thử xe, Quyên mượn tạm chiếc Honda 67 đi một vòng. Cô tranh thủ ghé trạm kiểm định và nhờ bạn thân – một kỹ thuật viên – kiểm tra kỹ. Kết quả khiến cô lạnh sống lưng: khung xe trùng với mã số từng được truy tìm trong hồ sơ vụ cháy, dù đã bị mài mòn. Một số linh kiện bên trong còn dính dấu tích cháy – gần như chắc chắn từng hiện diện ở hiện trường 7 năm trước.
Quyên không vội vã kết luận. Cô trở về, mang theo nỗi hoang mang và giằng xé trong lòng. Người cha hiền lành của bạn trai – người đã cười nói với cô suốt hai ngày qua – liệu có liên quan? Hay đơn giản là ông từng sửa xe cho ai đó? Dẫu thế nào, cô cũng cần biết sự thật. Không chỉ vì công lý, mà còn vì chính mối quan hệ đang nảy nở giữa cô và Kiên.
Tối hôm đó, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Quyên xin phép trò chuyện riêng với ông Thành. Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, trong góc bếp sau, cô thẳng thắn nói ra những phát hiện của mình. Ông Thành im lặng rất lâu. Bàn tay già nua run lên, ông rút bao thuốc nhưng không châm lửa.
Sau phút trầm ngâm, ông kể: “Bảy năm trước, có một người đàn ông tên Hoàng Văn Dũng tìm đến tôi nhờ sửa xe – chính chiếc Honda 67 này. Nó bị cháy một phần, bảo tôi thay linh kiện, làm lại phần khung để tránh bị kiểm tra. Tôi nghi có chuyện mờ ám, nhưng nó dúi cho tôi một cục tiền và bảo sẽ không liên lụy gì nếu tôi im lặng. Tôi… tôi sợ. Lúc đó mới vừa bị tai biến nhẹ, vợ mất sớm, con cái chưa có nghề nghiệp ổn định, tôi nghĩ… chỉ một lần thôi.”
Giọng ông nghẹn lại. “Tôi đâu ngờ cái xe đó liên quan đến vụ cháy chết người. Khi nghe báo, tôi sợ lắm… nhưng không dám nói.”
Quyên gật đầu, tay nắm nhẹ tay ông Thành như một sự an ủi. Cô không oán trách, không phán xét. Nhưng là cảnh sát, cô không thể dừng lại.
Ngay sáng hôm sau, với lời khai của ông Thành và các bằng chứng về chiếc xe, Quyên gửi báo cáo lên cấp trên. Vụ án được tái khởi động.
Chỉ sau vài tuần điều tra dồn dập, Hoàng Văn Dũng bị bắt tại Sóc Trăng khi đang lẩn trốn trong một khu trọ rẻ tiền. Dưới sức ép từ bằng chứng và lời khai của ông Thành, hắn khai toàn bộ: đứng sau vụ cháy là Trần Quốc Bảo – người từng làm quản lý kho, sau đó hợp tác với bọn buôn bảo hiểm dàn dựng vụ hỏa hoạn để lấy hàng tỷ đồng tiền đền bù. Hai người công nhân thiệt mạng trong vụ cháy là “ngoài kế hoạch”, nhưng Bảo vẫn cố tình ém nhẹm và đổ lỗi cho “sự cố chập điện”.
Công an truy tìm ráo riết. Bảo bị bắt tại cửa khẩu Mộc Bài khi đang định trốn sang Campuchia. Sau một thời gian xét xử, tòa tuyên án: Trần Quốc Bảo tử hình, Hoàng Văn Dũng tù chung thân. Riêng ông Thành, nhờ chủ động hợp tác và giúp phá án, được hưởng án treo và tha bổng trong vòng quản chế địa phương.
Chiếc Honda 67 – vật chứng quan trọng, sau khi được phục hồi – đã được Công an Cần Thơ giữ làm kỷ vật truyền thống, như một biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự chính trực và công lý không bao giờ ngủ quên.
Về phần Quyên và Kiên, sau những sóng gió, tình yêu của họ không những không rạn nứt mà còn càng thêm sâu sắc. Cô hiểu rõ rằng, yêu một người không chỉ là cùng nhau đi qua tháng ngày đẹp đẽ, mà còn là chấp nhận và đối mặt với cả quá khứ của họ, dù khó khăn thế nào.
Ngày đính hôn của họ diễn ra giữa đầm sen Hòa An – nơi sen nở rộ rực rỡ, lặng lẽ mà thanh cao. Những cánh sen như lời chúc phúc từ thiên nhiên, như biểu tượng cho sự trong sạch mà tình yêu họ đã giữ gìn.
Câu chuyện khép lại bằng hình ảnh chiếc xe Honda 67 nằm trong nhà truyền thống, lặng lẽ kể lại một chương sử không thể quên. Ngoài kia, Hòa An vẫn yên bình, vẫn có những con người sống tử tế và can đảm, vẫn có tình người và công lý tỏa sáng giữa đời thường