Vḕ Đột Xuất Bắt Gặp Vợ Troпg PҺòпg Cùпg Một Ngườι Đàп Ôпg KҺác – AпҺ CảпҺ Sát CҺầп CҺừ Rút Súпg…
Nam là một trung úy cảnh sát hình sự, người luôn giữ nguyên tắc, chính trực và tận tụy trong công việc. Trong cuộc sống, anh cũng là người chồng yêu thương vợ, sẵn sàng chia sẻ mọi gian khó cùng Thu – người vợ hiền lành, làm giáo viên mầm non. Họ đã bên nhau 5 năm, sống trong căn nhà nhỏ, giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Dù chưa có con, Nam và Thu vẫn luôn nắm tay nhau vượt qua mọi lời bàn tán về chuyện hiếm muộn. Nam luôn tin, chỉ cần có Thu bên cạnh, mọi khó khăn đều đáng giá.
Nhưng rồi, một đêm định mệnh đã xé toạc tất cả.
Nam trở về nhà lúc 2 giờ sáng, sớm hơn dự kiến sau khi kết thúc chuyên án. Anh mang theo một món quà nhỏ – chiếc khăn len mà Thu từng thích – định bụng sẽ làm cô bất ngờ. Nhưng khi vừa bước chân vào nhà, anh khựng lại. Đèn phòng ngủ vẫn sáng, cửa không khóa. Điều này không giống Thu, người luôn cẩn thận. Cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực.
Nam mở cánh cửa phòng ngủ. Trái tim anh như vỡ vụn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Thu nằm nghiêng, mắt nhắm nghiền, bên cạnh một người đàn ông lạ, tay hắn còn đặt trên eo cô. Cả hai đều chìm trong giấc ngủ, không hay biết gì. Trong khoảnh khắc đó, súng bên hông Nam nặng trĩu, như đang thúc giục anh rút ra. Nhưng anh không làm vậy. Nam lặng lẽ quay đi, bước ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của mình, mang theo cơn sốc, nỗi đau, và cảm giác bị phản bội đè nặng trong tim.
Anh lang thang cả đêm trên những con đường vắng, đầu óc trống rỗng, không thể ăn, không thể ngủ. Hình ảnh Thu nằm trong vòng tay người khác cứ lặp lại, như một bản án vô hình giáng xuống cuộc hôn nhân của anh. 5 năm bên nhau – những buổi sáng cùng ăn sáng, những lần chở Thu đi khám hiếm muộn, những buổi tối đắp chăn xem phim – giờ đây chỉ còn lại sự hoài nghi và cay đắng.
Sáng hôm sau, Nam quay lại nhà. Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, không còn dấu vết gì của đêm qua. Nhưng anh nhận ra vài chi tiết lạ: một chiếc áo khoác nam không phải của anh treo trong tủ, mùi thuốc lá vương vất – trong khi cả anh và Thu đều không hút thuốc. Anh bước ra, không muốn đối diện Thu, dù cô đã thức và đang ngồi lặng lẽ trên ghế, ánh mắt đỏ hoe.
Nam thuê một phòng trọ, cắt đứt liên lạc. Điện thoại anh đầy những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Thu. Nhưng anh không đọc, không nghe. Càng ngày, sự im lặng càng kéo dài. Nam xin nghỉ phép không thời hạn, lấy lý do sức khỏe. Tin đồn lan nhanh trong đơn vị và khu phố. Người ta xì xào chuyện Thu ngoại tình, khiến Nam thấy nhục nhã tột cùng.
Anh đến nhà bố mẹ vợ, trả lại những món quà biếu tết. Trước sự ngỡ ngàng của mẹ Thu, anh tuyên bố sẽ chia tay. Bà cố níu kéo, nói rằng mọi chuyện có thể có hiểu lầm. Nhưng Nam gạt đi, bởi với anh, bằng chứng tận mắt thấy không thể chối cãi. Anh xóa mọi liên hệ với Thu, đoạn tuyệt hoàn toàn.
Thế nhưng, nỗi nghi ngờ vẫn không nguôi. Tại sao Thu – người phụ nữ luôn chăm lo cho gia đình – lại có thể làm điều đó? Tại sao cô không giải thích gì cả? Không chịu được sự mù mờ, Nam bắt đầu điều tra người đàn ông xuất hiện đêm đó. Anh dò hỏi hàng xóm nhưng chỉ có thông tin mơ hồ về một người cao gầy, tóc ngắn. Trong vườn, anh phát hiện một sợi dây thừng treo lửng lơ trên cây bưởi – một chi tiết khiến anh rùng mình. Loại dây này không phổ biến, thường chỉ thấy ở bệnh viện tâm thần hoặc trại cải tạo.
Nam lục lọi nhà kho, tìm thấy album cưới. Trong một bức ảnh, anh để ý một người đàn ông đứng rìa khung hình – cao, gầy, tóc ngắn – có nét quen quen. Sau khi sử dụng phần mềm nhận diện khuôn mặt, anh thấy người này rất giống Lâm Quốc Dũng – một kẻ từng có tiền án hành hung, mất tích từ năm 2019. Kỳ lạ hơn, anh không nhớ Thu từng nhắc đến cái tên đó bao giờ. Anh lần theo địa chỉ cũ nơi Thu từng sống, nhưng chỉ nhận được vài lời kể mơ hồ về một “em trai bị tai nạn”.
Nam đối mặt với Thu, lần đầu tiên sau nhiều tuần. Cô khóc rất nhiều, chỉ lặp lại rằng không phản bội anh, xin thêm thời gian để giải thích. Nhưng Nam, vẫn chìm trong tổn thương, quay lưng bỏ đi. Anh tiếp tục điều tra, quyết tâm làm rõ thân phận người đàn ông kia. Camera hàng xóm ghi lại hình ảnh một người đàn ông cao gầy, đội mũ, đi lén lút, đứng rất lâu trước cổng nhà Nam – hành vi quá kỳ lạ nếu là người quen. Anh so sánh với ảnh cưới và nhận ra một vết sẹo nhỏ sau tai trùng khớp.
Đồng nghiệp Nam giúp đối chiếu hồ sơ. Cuối cùng, cái tên Lâm Quốc Dũng lộ diện rõ hơn. Hắn từng được điều trị tại một trung tâm y tế tâm thần. Thông tin khiến Nam chết lặng: người bảo lãnh duy nhất của Dũng là Lâm Thị Thu – vợ anh.
Nam tìm đến trung tâm, gặp bác sĩ điều trị. Qua hồ sơ, anh biết Dũng từng bị tai nạn giao thông nghiêm trọng khi còn nhỏ, dẫn đến rối loạn tâm thần phân liệt. Thu là người chăm sóc và bảo lãnh Dũng suốt nhiều năm, giấu kín thân phận em trai ruột khỏi tất cả mọi người, kể cả chồng.
Tối hôm đó, Nam trở về nhà, ngồi xuống đối diện với Thu lần đầu tiên mà không nổi giận. Thu kể hết: Dũng là em trai duy nhất, bố mẹ mất sớm, chỉ còn hai chị em nương tựa. Sau tai nạn, Dũng thường xuyên có hành vi bất thường, thậm chí từng toan tự sát. Thu giấu mọi chuyện vì sợ Nam sẽ rời bỏ cô nếu biết gánh nặng quá lớn, nhất là khi họ đã có đủ áp lực từ việc hiếm muộn con cái.
Đêm hôm đó, Dũng trốn khỏi trại điều trị, tìm đến nhà chị gái. Lên cơn loạn trí, cậu ta hét lớn, đập phá. Thu sợ hàng xóm phát hiện nên đành để Dũng ngủ cùng, ôm chặt lấy để em không làm điều dại dột. Cô chưa kịp nói gì thì Nam đã quay đi…
Nghe xong, Nam cảm thấy xót xa đến nghẹt thở. Anh nhận ra, đôi khi con người phán xét quá nhanh, đau vì tổn thương của mình mà không lắng nghe nỗi khổ của người khác. Anh đã tưởng tượng Thu là kẻ phản bội, trong khi cô gánh chịu nỗi đau gấp bội để bảo vệ em trai và giữ gìn gia đình.
Nam quyết định sửa sai. Anh đón Dũng từ bệnh viện về, cải tạo phòng kho thành một nơi sinh hoạt riêng cho cậu. Họ bắt đầu lại từ những điều nhỏ nhất: nấu ăn chung, dọn dẹp, đi chợ. Nam xin lỗi hàng xóm vì sự hiểu lầm, và họ cũng dần hiểu ra. Thu không còn giấu giếm, cô kể với hàng xóm về Dũng – đứa em mà cô từng nghĩ phải giấu đi để không bị xấu hổ.
Một buổi tối, trong bữa cơm ấm cúng, Thu đưa Nam một tờ giấy siêu âm. Cô mang thai – 7 tuần. Một phép màu không ai ngờ tới. Nam lặng người, mắt đỏ hoe. Anh siết chặt tay Thu, khẽ nói: “Cảm ơn em… vì đã không buông tay.” Họ không cần xin lỗi nhau nữa, vì cả hai đều đã học được bài học đắt giá về yêu thương, tin tưởng và sự thấu hiểu.
Gia đình họ – dù không hoàn hảo, nhưng chính từ những vết rạn – mới tìm được cách yêu thương nhau đúng nghĩa.