Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g/ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa//u ruột thừa tôi thuê thanh niên 25t làm cho cửa hàng rồi phải lòng nhau lúc nào không hay. Ngày anh đưa tôi về ra mắt tôi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy bố anh…

Tôi là Hương, 40 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Lâm Đồng. Suốt 20 năm qua, tôi mải mê buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa lớn nhất khu vực, đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Ở tuổi 40, tôi bị gọi là “gái quá lứa lỡ thì”, nhưng tôi không bận tâm, vì tôi tự hào với những gì mình đạt được. Cửa hàng của tôi ngày càng đông khách, và tôi quyết định thuê thêm người phụ giúp.

 

Tháng 3 năm 2025, tôi thuê Tùng – một chàng trai 25 tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng, về làm nhân viên. Tùng cao ráo, hiền lành, và rất chăm chỉ. Cậu ấy thường ở lại muộn để giúp tôi kiểm hàng, luôn cười tươi và nói: “Cô Hương đừng lo, em làm được mà!” Dần dần, tôi cảm mến sự nhiệt huyết và chân thành của Tùng, nhưng tôi tự nhủ: “Mình hơn nó 15 tuổi, làm sao được.”

Một buổi tối ngày 10 tháng 5 năm 2025, sau khi đóng cửa hàng, tôi bất ngờ bị đau ruột thừa dữ dội. Tùng hoảng loạn, vội vàng chở tôi đến bệnh viện thị trấn. Suốt đêm, Tùng ngồi bên giường, chăm sóc tôi từng chút, từ lấy nước đến hỏi han bác sĩ. Sau ca phẫu thuật thành công, tôi tỉnh dậy, thấy Tùng vẫn ở đó, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Lúc đó, tôi cảm nhận được trái tim mình rung động. Tùng cười: “Cô Hương khỏe là tốt rồi, em lo lắm.” Tôi nhìn Tùng, lòng ấm áp, và tình cảm ấy lớn dần mà tôi không hay.

 

 

Sau khi hồi phục, tôi và Tùng trở nên thân thiết hơn. Tùng thú nhận rằng cậu ấy cũng thích tôi, dù biết khoảng cách tuổi tác. “Cô Hương, em không quan tâm tuổi tác. Em thích cô vì cô mạnh mẽ và tốt bụng,” Tùng nói. Tôi xúc động, quyết định cho cả hai một cơ hội. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, dù tôi lo lắng về miệng đời.

 

 

Sáng nay, ngày 16 tháng 5 năm 2025, lúc 10:50 sáng, tôi mời Tùng về nhà ra mắt anh trai tôi – anh Hùng, người luôn bảo vệ tôi như cha. Tôi hồi hộp, nhưng Tùng trấn an: “Cô đừng lo, em sẽ nói chuyện với anh.” Khi Tùng đến, tôi dẫn cậu vào nhà, và anh Hùng bước ra chào. Nhưng ngay khi bố của Tùng – ông Nam, 60 tuổi – bước vào theo, tôi sững sờ. Ông Nam chính là người yêu cũ của tôi, người từng bỏ tôi 20 năm trước để lấy một cô gái khác, khi tôi còn trẻ và nghèo khó.

 

 

Anh Hùng cũng nhận ra ông Nam, mặt anh tối sầm. Ông Nam nhìn tôi, lắp bắp: “Hương… là cô sao?” Tôi run run: “Sao lại là ông?” Tùng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Ông Nam cúi đầu, kể rằng sau khi bỏ tôi, ông sống không hạnh phúc, vợ ông qua đời sớm, và ông nuôi Tùng một mình. Ông không ngờ con trai mình lại yêu tôi – người mà ông từng làm tổn thương.

Tôi quay sang Tùng, nước mắt lăn dài: “Tùng, em biết không, bố em từng là người yêu của chị. Ông ấy bỏ chị để lấy người khác.” Tùng sững sờ, nhìn bố, rồi nắm tay tôi: “Cô Hương, chuyện của bố là quá khứ. Em yêu cô, và em không muốn mất cô.” Ông Nam quỳ xuống, xin lỗi tôi: “Hương, tôi sai. Tôi không dám mong cô tha thứ, nhưng đừng vì tôi mà từ chối tình cảm của thằng Tùng.”

 

 

Tôi suy nghĩ rất lâu. Dù quá khứ đau lòng, tôi nhận ra Tùng không có lỗi. Tôi quyết định tha thứ cho ông Nam, và tiếp tục mối quan hệ với Tùng. Anh Hùng, dù ban đầu phản đối, cũng ủng hộ khi thấy tình cảm chân thành của chúng tôi. Một năm sau, tôi và Tùng kết hôn, và tôi sinh một bé gái. Ông Nam thường xuyên qua thăm, cố gắng bù đắp lỗi lầm bằng cách chăm sóc cháu nội.

 

 

Câu chuyện của tôi lan khắp thị trấn, trở thành bài học về sự tha thứ và tình yêu vượt qua định kiến. Với tôi, Tùng không chỉ là người yêu, mà còn là người giúp tôi tìm lại niềm tin vào hạnh phúc, dù tôi từng nghĩ mình đã quá muộn để yêu.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *