Hôm ấy là đúng 49 ngày bà nội mất.
Cả đại gia đình nội tụ họp về nghĩa trang làm lễ. Gió heo may thổi nhè nhẹ, khói hương bảng lảng khắp lối đi đất đỏ.
Bà mất vì bệnh tuổi già, nhẹ nhàng, thanh thản – ai cũng tiếc thương vì bà sống cả đời nhẫn nhịn, thương con cháu hết mực.
Sau nghi lễ, mọi người đang dọn đồ thì con chó đen của nhà cậu Hai, vốn rất trung thành và hiền lành, bỗng rú lên rồi lao thẳng ra mộ bà.
Nó không sủa, không tru, chỉ cào liên tục ngay chính giữa nấm mộ, bới đất như điên dại. Móng nó bật máu, bùn văng tung tóe.
Mọi người tá hỏa.
“Chắc nó bị gì rồi!”
“Dắt nó về đi!”
“Con chó này hôm nay lạ quá…”
Nhưng nó càng bị kéo đi càng vùng ra, rít lên và cào sâu hơn.
Rồi một tiếng “rắc” vang lên – cái xẻng của chú Ba vô tình gõ trúng vật gì cứng dưới đất.
Mặt đất chưa sụt, nhưng rất khác.
Tò mò, chú Ba xúc thử thêm vài nhát.
Một mép tấm vải nhựa đen bọc nylon lộ ra.
Mọi người ban đầu tưởng đồ tùy táng. Nhưng khi kéo lớp nylon lên… một phần thi thể lòi ra – vẫn còn mới, chưa phân hủy hoàn toàn.
Cả nhà chết lặng. Có người hét toáng.
“Không thể nào! Đây là… người!”
Cảnh sát được gọi đến. Họ khoanh vùng, khai quật toàn bộ.
Kết quả pháp y xác nhận: Thi thể là một phụ nữ, khoảng 30 tuổi, tử vong do bị bóp cổ. Thời gian ước tính khoảng… 5 tháng.
Và không ai ngờ – nạn nhân chính là người giúp việc của bà nội, tên Thảo, từng sống trong nhà hơn 3 năm rồi bỗng “xin nghỉ đột ngột” hồi đầu năm.
Camera từ nhà hàng xóm và điều tra sau đó cho thấy:
Chính cô Thảo từng uy hiếp bà nội, đòi chia phần đất hương hỏa mà bà đứng tên, nói có “giấy viết tay” do cậu Hai nhờ ký giả để lách luật.
Khi bà từ chối, Thảo đã đánh, rồi lỡ tay giết bà ngay trong bếp.
Nhưng…
Bà không chết.
Bà chỉ ngất vì tụt huyết áp và cú sốc, tỉnh lại sau vài phút. Nhưng khi tỉnh, bà lại thấy chính con trai – cậu Hai – người con được bà tin tưởng nhất, đang giúp cô giúp việc trói bà lại và bàn chuyện “xử lý dứt điểm”.
Vài ngày sau sự việc, bà lặng lẽ lập di chúc mới, chuyển toàn bộ tài sản cho… con chó đen, dưới danh nghĩa quỹ từ thiện động vật – do cháu gái đỡ đầu đứng tên điều hành.
Và trong thư để lại, bà viết:
“Chó có thể không nói, nhưng không bao giờ phản chủ. Còn con người… đôi khi chỉ cần một chút lòng tham là đủ để chôn sống chính máu mủ của mình.”
Ngày 49, con chó bới mộ không phải để chỉ điều gì kỳ bí.
Nó chỉ đơn giản ngửi thấy mùi phản bội từ quá khứ chưa vùi hết.