PҺát Hιệп Vợ Léп Lút Ra Vườп Mỗι Đȇm, AпҺ Cȏпg Aп CҺết Lặпg KҺι CҺứпg Kιếп Sự TҺật

PҺát Hιệп Vợ Léп Lút Ra Vườп Mỗι Đȇm, AпҺ Cȏпg Aп CҺết Lặпg KҺι CҺứпg Kιếп Sự TҺật

Hà đứng lặng trước cánh cổng sắt gỉ của Viện Tâm Thức An Hòa, trái tim cô như thắt lại. Mười bảy năm trước, cô đã lặng lẽ nuốt nước mắt khi mất Hưng – đứa con trai bé bỏng mới lên hai – vào vòng tay tội ác. Giờ đây, sau bao đêm tìm kiếm mỏi mệt, cô cuối cùng đã chạm được vào sự thật: Hưng nay đã 18 tuổi, chàng thanh niên cao lớn đứng trước mặt cô với ánh mắt hoang mang và nỗi sợ vô hình.Khoảnh khắc gặp lại, Hà ôm chầm lấy con trai. Hưng khựng lại, ánh mắt không còn trong trẻo như những đứa trẻ bình thường mà chứa đựng một nỗi niềm sâu thẳm không lời. “Mẹ… sao con lại nhớ được mẹ?” Hưng thì thầm. Cô chỉ biết ôm chặt, nước mắt lăn dài. Nhưng niềm vui nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi lo: những bức vẽ trắng đen kỳ lạ mà cô phát hiện trong túi con trai. Mỗi nét vẽ đều phác họa chính xác hiện trường á;n m;ạng – m;áu, vết giày, góc ch;ết của th;i th;ể – những vụ án mà đến báo chí còn chưa hé nửa lời.

Trong đêm không ngủ, Hà lặng lẽ về nhà, tìm mọi cách liên lạc với đồng nghiệp cũ. Qua một nguồn tin mờ ảo, cô biết đến dự án “Gối Xám” – một thí nghiệm thôi miên bí mật do Tiến sĩ Lê Văn Kính đứng đầu, được Viện Tâm Thức An Hòa triển khai từ hơn hai thập kỷ. Mục tiêu: cấy ghép lệnh g;iết người vào tiềm thức, tạo ra những sát thủ vô thức, không thể trách cứ pháp luật. Mã số HS14 chính là số hiệu của Hưng trong dự án này.

Một đêm trăng tròn, Hà mặc đồ đen, lẻn vào cơ sở phụ của viện. Cô tránh được camera, lẻn vào phòng lưu trữ. Trán ướt đẫm mồ hôi, tay run run mở ngăn kéo hầm hồ sơ: hàng trăm bản lý lịch thử nghiệm, nhật ký điều trị, bản ghi âm lời thôi miên. Giữa đống tài liệu, cô phát hiện hồ sơ HS14: nơi đây ghi rõ ngày Hưng nhập viện, quy trình tiêm thuốc ức chế ý chí và cấy ghép ký ức sai lệch. Bên cạnh là chiếc USB đựng dữ liệu khoa học – con đường duy nhất đưa bằng chứng ra công luận.

Vừa kịp rời viện, Hà bị hai nhân viên an ninh chặn lại. Cô vật lộn rồi thoát thân trong gang tấc, vội vã tìm đến nhà riêng ông Trần Đức Hòa – cựu bác sĩ từng làm việc cho Kính. Ông Hòa, tóc đã bạc, nhìn cô với ánh mắt vừa thương cảm, vừa đầy nguy hiểm. “Tôi biết cô đến để tìm sự thật về Kính,” ông nói, đưa cho cô USB chứa toàn bộ file dữ liệu gốc và clip ghi hình lén về quá trình thôi miên. “Nhưng cô cần hơn thế: nhật ký của Nguyễn Tuấn Mạnh – trợ lý trung thành duy nhất còn sống của Kính, đang ẩn náu trong một ngôi nhà hoang.”

Giữa rừng cây um tùm, ngôi nhà cũ kỹ như chực sập. Hà lật từng trang nhật ký ố vàng của Mạnh: những câu chữ run rẩy kể lại nỗi day dứt khi chứng kiến đứa trẻ vô tội bị biến thành công cụ giết chóc. Những video quay lén cho thấy Mạnh khóc trước lăm le ống nghiệm, đảo mắt nhìn các con tin vô tội. Cuối cùng, Mạnh xuất hiện trong clip, khuôn mặt thất thần: “Tôi xin lỗi… tôi sẽ giúp cô cứu Hưng.”

Qua lời kể của Mạnh, Hà dần hiểu thâm sâu âm mưu: Kính đã liên kết với một mạng lưới tội phạm, sử dụng HS14 như một “sát thủ ngủ đông” để triệt hạ đối thủ chính trị, sau đó kích hoạt bằng mật khẩu ký ức. Hưng, dù bị thôi miên, vẫn giữ lại một phần tình mẫu tử, nên mới “rơi rớt” những ký ức đen tối vào giấc mơ: những bức vẽ kỳ lạ. Giờ đây, Mạnh đồng ý hợp lực: anh sẽ đưa cô đến nơi ẩn náu kế tiếp của Kính – một căn phòng ma ám ngay dưới lòng đất viện.

Đêm cuối cùng, Hà lẻn vào tầng hầm Viện. Đèn tuýp chập chờn, tiếng máy bơm rì rầm như những hơi thở quái vật. Ở cuối hành lang, căn phòng khóa kín. Mạnh khẽ bẻ ổ khóa, cửa mở hé. Bên trong, Kính – thanh niên thời trang áo vest – đang mỉm cười lạnh lùng bên bàn điều khiển, trước mặt là Hưng mê man, các dây điện kết nối vào đầu.

“Chào cô, Minh Hà,” Kính nói, giọng điệu bình thản đến rùng mình. “Cô đến vào lúc tôi chuẩn bị khởi động HS14. Chỉ còn đợi lệnh…”

Hà lao đến, vật lộn với Kính. Mạnh nhanh tay hạ gục kỹ thuật viên canh gác, rút các dây và ngắt hệ thống. Dòng điện vụt tắt, Hưng tỉnh lại, bất chấp lệnh giết, chạy đến ôm chầm mẹ.

Cảnh sát ập vào, bắt giữ Kính cùng nhóm thủ hạ. Báo chí đồng loạt phanh phui dự án “Gối Xám”. Hà và Hưng bước ra giữa ánh đèn flash, mắt đối mắt, nước mắt lăn dài. Người mẹ thở phào: sau bao năm mất mát, cô đã bảo vệ được con trai khỏi bóng đêm khống chế.

Dưới ánh bình minh, Hà siết chặt tay Hưng, tự hứa: “Mẹ sẽ không bao giờ để con rời xa mẹ nữa.” Con đường phía trước còn dài, nhưng tình mẫu tử và công lý đã chiến thắng bóng tối.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *