Gặp lại chồng cũ m;ù và con gái hát rong sau 16 năm, nữ tỷ phú khóc như mưa…

Giữa phố xá ồn ào của Sài Gòn, người phụ nữ mặc bộ vest hàng hiệu bước xuống từ chiếc xe sang. Ánh mắt cô rơi vào một cô bé đang ôm cây đàn guitar cũ, hát bằng giọng run run. Bên cạnh là người đàn ông ngồi bệt xuống lề đường, đôi mắt trắng đục vô hồn. Bản nhạc vang lên khiến cô như nghẹt thở… “Ngày em đi, anh đứng nhìn theo bóng em…” – bài hát năm xưa họ cùng viết khi còn yêu nhau. Nước mắt cô rơi, không phải vì âm nhạc… mà bởi cô đã nhận ra – đó là chồng cũ và con gái mình.

Ngọc – một nữ doanh nhân thành đạt, được vinh danh trên tạp chí Forbes Việt Nam với biệt danh “Nữ hoàng bất động sản” – vừa hoàn tất hợp đồng bạc tỷ ở trung tâm thành phố. Cuộc sống của cô tưởng chừng như đã đạt đỉnh cao, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

16 năm trước, cô từng có một gia đình nhỏ ở một vùng quê nghèo. Chồng cô – Quân – là một nhạc sĩ mù đam mê âm nhạc. Họ sống nghèo nhưng hạnh phúc. Ngày Ngọc mang thai, gia đình bắt đầu lâm vào khốn khó. Quân không kiếm ra tiền, bệnh tình đôi mắt của anh nặng thêm, còn cô thì bị gia đình chồng ép nghỉ học để lo cho chồng con.

Nhưng Ngọc là một cô gái có khát vọng. Cô không chịu đầu hàng số phận. Trong một lần có cơ hội lên Sài Gòn làm việc, cô chấp nhận xa gia đình, gửi con gái cho mẹ chồng trông. Nhưng sóng gió dồn dập – Quân bất ngờ mất thị lực hoàn toàn sau một tai nạn, còn mẹ chồng thì gửi bé My – con gái cô – cho người quen nuôi rồi bỏ đi biệt tích.

Ngọc trở về, không tìm được chồng con. Cô suy sụp. Sau đó, cô biết được rằng Quân nghĩ cô đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Hận thù và hiểu lầm chồng chất. Không ai tìm ai nữa.

Ngọc chọn cách đi lên từ tay trắng. Cô lao vào công việc, từ một nhân viên bán hàng dần trở thành chủ một chuỗi bất động sản. Nhưng mỗi đêm, cô đều lặng lẽ ôm bức ảnh cũ – nơi cô, Quân và con gái nhỏ cười bên nhau.

Hôm đó, khi đang cùng thư ký đi khảo sát dự án ở quận 1, Ngọc bất ngờ bị tiếng hát quen thuộc níu chân. Giọng ca non nớt của cô bé ấy khiến tim cô như thắt lại:

“…Ngày em đi, anh đứng nhìn theo bóng em,
Dù đôi mắt anh chẳng còn thấy được gì…”

Tim Ngọc đập thình thịch. Đó là ca khúc Quân viết tặng cô, chưa từng công bố. Chỉ có hai người biết. Cô nhìn về phía âm thanh phát ra: một cô bé khoảng 15, ôm cây đàn, bên cạnh là một người đàn ông ngồi lặng lẽ, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt vô hồn.

Ngọc bước lại gần. Cô bé ngước lên – đôi mắt to, sáng, sống mũi cao, khuôn miệng nhỏ nhắn… Rồi quay sang người đàn ông: tóc bạc lốm đốm, làn da rám nắng, nhưng dáng dấp ấy – không thể nhầm lẫn.

Là anh… Quân.

Và nếu như cô không nhầm… Cô bé ấy chính là con gái mình.

Ngọc lùi lại, tay bấu chặt lấy túi xách, toàn thân run lên. Cô không dám bước tới. Không biết họ còn nhận ra cô không? Có còn oán giận cô không?

Quân không nhìn thấy cô. Nhưng dường như anh cảm nhận được điều gì đó, đôi tay lần mò về phía không khí, nhẹ nhàng hỏi con gái:

– My à… Có phải… có người đang khóc không?

Cô bé nhìn sang. Và ánh mắt chạm ánh mắt Ngọc.

– Ba… Có một cô… đang nhìn ba… và khóc.

– Là… ai vậy con?

My nhìn Ngọc, rồi quay sang cha. Chỉ trong vài giây, đôi mắt cô bé long lanh:

– Ba ơi… Hình như… là mẹ!

Quân lặng người. Cây đàn rơi khỏi tay anh. Cả người run bần bật.

– Em… Ngọc… Là em phải không?

Ngọc òa khóc, quỳ xuống bên cạnh anh. Cô nắm lấy đôi tay chai sạn của chồng cũ:

– Là em đây, Quân… Em xin lỗi…

Anh đưa tay lên, run rẩy chạm vào gương mặt cô. Đôi mắt mù không thấy, nhưng từng đường nét anh vẫn nhớ như in.

– Anh tưởng… em đã rời bỏ cha con anh…

– Không… Em đi kiếm tiền, để lo cho tương lai… Nhưng em không ngờ mọi thứ lại tồi tệ đến vậy… Em không thể tìm được hai người…

My vẫn đứng im, bối rối nhìn cha mẹ khóc. Cô bé chưa từng gặp mẹ, chỉ nghe cha kể bằng những lời đầy yêu thương. Và giờ đây, người phụ nữ ấy đang ở đây – bằng xương bằng thịt.

Ngọc mở tay, ôm chặt lấy con gái.

– Mẹ xin lỗi… mẹ đến muộn quá…

My òa khóc trong vòng tay mẹ.

Sau cuộc gặp gỡ đầy nước mắt giữa phố phường Sài Gòn, Ngọc đưa Quân và My về một căn hộ cao cấp mà cô đang sống. Căn hộ rộng rãi, tiện nghi đầy đủ, nhưng trong lòng ba người lại chất chứa ngổn ngang cảm xúc.

Ngọc không biết bắt đầu từ đâu. Cô muốn bù đắp, muốn giải thích, nhưng 16 năm là cả một đời người. Quân – người từng là bệ đỡ tinh thần cho cô, giờ lại ngồi lặng lẽ, không nói một lời. Còn My, dù nhận mẹ rất nhanh, nhưng vẫn giữ khoảng cách dè dặt – như thể giữa họ tồn tại một bức tường vô hình.

Tối đó, Ngọc kể hết. Từng chi tiết, từng sự việc trong quá khứ. Rằng cô không hề bỏ đi, rằng sau tai nạn của Quân, cô tìm kiếm cha con trong vô vọng. Cô tìm đến bệnh viện, về quê, đến cả các trung tâm xã hội. Nhưng không ai biết họ ở đâu. Lúc ấy, Ngọc như phát điên. Cô định bỏ sự nghiệp để đi khắp nơi tìm con, nhưng một người bạn khuyên:

– Muốn tìm lại người thân, trước hết… em phải mạnh mẽ và có vị trí. Khi có tiền, có quyền, em sẽ có cách tìm được họ.

Ngọc chọn con đường ấy. Nhưng cô không ngờ… phải mất 16 năm.

Nghe đến đó, Quân cúi đầu. Anh nghẹn ngào:

– Anh cũng có lỗi… Anh không tin em. Anh nghe lời mẹ nói em bỏ theo trai, nên anh đau đớn dắt con bỏ đi biệt xứ. Khi em trở lại, anh đã không chờ em, không nghe em giải thích…

Ngọc nắm lấy tay anh:

– Không… Chúng ta đều bị cuốn vào một trò đùa cay nghiệt của số phận. Nhưng bây giờ, ta tìm được nhau rồi… là điều quý giá nhất.

Một tuần sau, trong khi thu dọn đồ cũ, Quân đưa cho Ngọc một bức thư cũ, đã ố vàng. Đó là thư của mẹ chồng Ngọc – bà đã viết trước khi bỏ đi:

“Ngọc à, mẹ xin lỗi. Mẹ đã ghen ghét con vì nghĩ con khiến Quân thành ra mù lòa, khiến gia đình khốn khó. Mẹ đưa My rời xa con, không cho hai đứa biết địa chỉ mới. Mẹ ích kỷ. Nhưng khi biết sự thật… mẹ đã hối hận.”

Gói kỳ nghỉ gia đình

 

Bức thư không gửi đi, Quân chỉ tìm thấy nó khi bà mất.

Ngọc lặng người. Cô từng oán hận người phụ nữ ấy rất nhiều. Nhưng giờ đây, sự oán hận chỉ còn là tro bụi. Thay vào đó là nỗi đau âm ỉ – vì những điều đáng lẽ có thể khác đi.

Thời gian dần qua. Căn nhà của Ngọc không còn vắng lặng như trước. Tiếng đàn vang lên mỗi sáng. Quân – dù không còn thấy được, vẫn có thể sáng tác bằng cảm nhận và trí nhớ. My thường hát những giai điệu mà anh viết, chất giọng trong trẻo như dòng suối mát.

Một buổi tối, Ngọc đưa con đến một phòng trà sang trọng. Cô muốn My thử sức.

My run lắm. Nhưng ánh mắt mẹ và cha như chở che lấy em. Lần đầu tiên, My bước lên sân khấu – không phải ở góc đường chật chội, mà dưới ánh đèn chuyên nghiệp. Khi em cất giọng, cả khán phòng như nín lặng.

“Con hát cho ba, cho mẹ…
Cho những năm tháng con không có gia đình…”

Câu hát ấy khiến bao người bật khóc. Bài hát đầu tiên được sáng tác bởi một người cha mù và trình bày bởi đứa con gái hát rong năm nào – giờ vang lên như bản hồi sinh của một gia đình.

Sau đêm đó, My được mời biểu diễn ở nhiều nơi. Cô bé được học bổng âm nhạc từ một trường danh tiếng. Quân – người cha tưởng như mất tất cả – giờ lại trở thành “nhạc sĩ truyền cảm hứng” được mời hợp tác cùng các nghệ sĩ nổi tiếng.

Một năm sau, báo chí giật tít:

“Nữ tỷ phú bất động sản tài giỏi, từng là mẹ đơn thân đi tìm lại con sau 16 năm thất lạc.”
“Cô bé hát rong trở thành hiện tượng âm nhạc nhí.”
“Người cha mù và câu chuyện khiến cả nước rơi nước mắt.”

Ngọc, Quân và My xuất hiện trong chương trình truyền hình thực tế, kể lại câu chuyện của mình. Không tô vẽ, không kịch tính – chỉ là những điều chân thành.

Cuối chương trình, người dẫn hỏi Quân:

– Nếu anh có một điều ước, anh sẽ ước gì?

Quân mỉm cười, quay mặt về phía vợ và con gái – ánh sáng mà anh không nhìn thấy bằng mắt, nhưng cảm nhận bằng cả trái tim:

– Tôi không cần ước gì nữa. Vì điều kỳ diệu nhất đã xảy ra rồi: tôi tìm lại được gia đình của mình.
Ngọc đưa tay lau nước mắt. My siết chặt bàn tay cha. Họ ngồi bên nhau, giữa ánh đèn sân khấu – như thể ánh sáng ấy không chỉ chiếu vào hiện tại… mà còn thắp sáng cả một tương lai trọn vẹn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *