Bà nội đã m/ất 10 năm nhưng cả tuần nay đứa cháu nhỏ cứ ra cổng rồi chỉ “bà nội chưa chịu đi đâu cả” – đến đêm, cam:er:a trong phòng khách cảnh tượng không ngờ, hóa ra…

 

Chuyện bắt đầu từ một đứa trẻ 4 tuổi và một câu nói ám ảnh:

“Bà nội chưa chịu đi đâu cả…”

Cậu bé Tí – cháu đích tôn trong gia đình – cứ mỗi chiều lại lon ton chạy ra cổng, ngó nghiêng rồi chắp tay lễ phép, nói với ai đó ngoài cổng:

“Bà nội vào nhà đi, đừng đứng đó nữa!”

Điều đáng nói là… bà nội đã mất 10 năm.

Ban đầu, cả nhà chỉ nghĩ con nít hay nói linh tinh. Nhưng điều khiến ai nấy lạnh gáy là Tí chưa từng được gặp bà nội, vì bé sinh ra sau khi bà mất nhiều năm. Vậy mà cậu bé tả rành rọt:

“Bà tóc bạc, hay mặc áo nâu, tay cầm cái khăn… bà hay ngồi cạnh ghế dài ở phòng khách.”

Mẹ Tí lặng người. Đó chính xác là dáng vẻ của bà nội khi còn sống, nhất là cái khăn lụa nâu bà hay cầm quạt trong mùa hè.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào đêm thứ 5, khi cả nhà quyết định lắp camera trong phòng khách để kiểm tra.

Không có gì bất thường suốt ngày. Nhưng đúng 3 giờ sáng, chiếc camera phát ra tiếng rè nhẹ… rồi một bóng người mờ mờ xuất hiện lướt qua ghế sofa, đứng thẳng trước bàn thờ bà nội.

Cả nhà tỉnh dậy xem lại, người bố ban đầu gắt:

“Làm gì có chuyện ma quỷ! Camera chắc lỗi!”

Nhưng khi tua chậm đoạn video, mọi người đều chết lặngtrên màn hình là hình dáng một phụ nữ gầy gò, tóc bạc, mặc áo nâu, đứng im như đang nhìn di ảnh trên bàn thờ.


 

Ngay sáng hôm sau, cả nhà mời thầy đến làm lễ.

Vị sư già không nói gì nhiều, chỉ cắm nhang và chắp tay khấn nhỏ. Sau lễ, ông quay sang nhẹ nhàng bảo:

“Bà cụ không đi vì có điều chưa yên tâm… Ai đó trong nhà còn giữ một chuyện cũ chưa sáng rõ.”

Cả nhà nhìn nhau. Ông nội khựng lại, rồi bất ngờ đứng dậy, đi vào phòng cũ của bà, lôi ra một hộp gỗ đã phủ bụi.

“Bà ấy mất đúng lúc chưa kịp biết chuyện này…”

Trong hộp là một xấp sổ tiết kiệm và cuốn nhật ký – bà nội từng lén dành dụm tiền gửi vào ngân hàng để lo cho cháu trai sau này đi học, nhưng ông nội vì sĩ diện đã cất giấu, không ai trong nhà biết.

Câu nói cuối cùng của ông khiến cả nhà nghẹn họng:

“Tôi sai. Bà ấy chỉ muốn đứa cháu được nhận phần mà bà đã chắt chiu…”

Tối hôm đó, Tí không ra cổng nữa. Cậu bé chỉ nằm ngủ và thủ thỉ:

“Bà nội bảo… bà yên tâm rồi.”

Không ma mị, không hù dọa, chỉ là một tấm lòng của người bà – đến tận sau khi mất, vẫn cố gắng hiện diện để trao đi yêu thương cuối cùng.
Và đôi khi, sự xuất hiện kỳ lạ nhất… lại là minh chứng cho tình thân chưa kịp trọn vẹn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *