Chồng bỏ tôi để lấy cô nhân viên quán hát về làm vợ, tôi không muốn dây dưa nhưng anh ta nằng nặc đưa con trai về để chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của bố, tôi âm thầm chuẩn bị một kế hoạch khiến cả 2 xấu hổ cả đời
Tôi và Tuấn từng là một gia đình. Có con trai, có mái nhà, có những buổi tối cùng nhau dỗ con ngủ. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi anh ta gặp Hương – cô nhân viên quán karaoke nơi đồng nghiệp rủ rê đi “xả stress”. Chỉ vài tháng sau, anh ta dọn ra khỏi nhà, nói thẳng: “Anh yêu cô ấy. Em nên hiểu.”
Tôi không níu kéo. Tôi chẳng có lý do gì để giành giật một người đàn ông đã đem lòng thương người khác. Tôi chọn im lặng, làm mẹ và làm người tử tế.
Thế nhưng, nực cười là, hai tháng sau ngày ly hôn, anh ta gọi điện cho tôi, giọng đầy vẻ tự hào:
“Anh và Hương sắp làm lễ cưới. Anh muốn đưa bé Bi tới, để nó thấy bố hạnh phúc, có gia đình mới. Không thể để thằng bé sống mãi trong cảnh thiếu hụt tình cảm.”
Phụ kiện cưới
Tôi suýt cười bật tiếng. Hạnh phúc của anh ta, tôi chẳng buồn quan tâm. Nhưng ép con tôi phải đi chứng kiến người bố bội bạc cưới “người mới” như một màn diễn hạnh phúc? Không. Tôi không đồng ý. Nhưng anh ta nằng nặc, viện cớ quyền làm cha.
Tôi đồng ý. Nhưng âm thầm lên kế hoạch.
Ngày cưới, tôi đưa Bi đến. Tôi không mặc đồ nổi bật, chỉ chọn bộ váy đơn giản, trang nhã. Tôi dặn con: “Chỉ ở một lát thôi, rồi mẹ con mình đi ăn kem.”
Tiệc cưới tổ chức ở một nhà hàng lớn. Cô dâu lộng lẫy, Tuấn bảnh bao. Hai người đứng trên sân khấu, hân hoan nói lời ngọt ngào. Khách mời vỗ tay. Đến khi MC nói:
“Giờ là lúc cô dâu chú rể chia sẻ hành trình yêu nhau đầy cảm động…”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến sân khấu, kéo tay Bi theo.
“Xin lỗi, tôi là vợ cũ của chú rể,” – tôi nói qua micro, giọng bình tĩnh. “Và đây là con trai chúng tôi. Tôi chỉ muốn gửi lời chúc mừng. Hy vọng cuộc hôn nhân mới này sẽ bền vững hơn cuộc hôn nhân cũ, vốn bị phá nát bởi những lần anh ta nói ‘đi công tác’ nhưng thực chất là đến quán karaoke gặp cô dâu đây.”
Không gian chết lặng.
Tôi nhìn Tuấn. Anh ta trắng bệch, môi mấp máy không thành tiếng. Cô dâu thì siết tay váy, mắt đảo liên tục.
Tôi cúi xuống nhìn con:
“Mẹ nói rồi mà, không phải ai cũng đáng để mình tin. Giờ đi ăn kem nhé con.”
Tôi rời khỏi đó, đầu ngẩng cao. Đám cưới vẫn diễn ra, nhưng tôi biết, từ khoảnh khắc đó trở đi, chẳng ai trong số họ có thể ngẩng mặt với ai được nữa.