Cô Dâu Xinh Đẹp Ch;ết Giữa Đêm Tân Hôn_Khiến Chú Rể Bàng Hoàng
Đêm tân hôn lẽ ra phải là khởi đầu của một hành trình hạnh phúc, nhưng với Ngọc Hân và Anh Chí, đó lại là điểm kết buồn đau nhất đời người.
Ngọc Hân, cô gái hiền lành, dịu dàng, vừa tròn 25 tuổi. Trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, cô bước vào lễ đường cùng nụ cười rạng rỡ, mang theo giấc mơ một tổ ấm yên bình. Người chồng – Anh Chí – là kỹ sư điện vừa trở về quê sau nhiều năm làm việc ở Sài Gòn. Họ gặp nhau tình cờ trong một buổi lễ cầu nguyện tại giáo xứ Tân Phú, rồi từ đó tình yêu nảy nở âm thầm, bền bỉ như mầm xanh giữa cánh đồng khô cằn.
Lễ cưới diễn ra giản dị tại vùng quê Tân Uyên, Bình Dương, nhưng tràn đầy tiếng cười và lời chúc phúc. Không có cao lương mỹ vị, không sơn hào hải vị, nhưng đám cưới ấy ngập tràn tình người. Mẹ Hân, bác Nga, nghẹn ngào nước mắt vì vui mừng. Cha cô đã mất từ khi cô mới 10 tuổi, nên hôm nay là ngày trọng đại mà ông không thể chứng kiến.
Khi đêm buông xuống, khách khứa dần ra về, căn phòng tân hôn nhỏ xinh được trang trí bằng những tấm màn voan trắng bồng bềnh trong gió. Hân ngồi bên giường, tay nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh cưới. Cô quay sang chồng, mỉm cười:
– “Em thấy lòng mình bình yên lắm, như đang ở trong một giấc mơ đẹp.”
Chí ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên trán:
– “Giấc mơ này là thật rồi. Từ nay về sau, anh sẽ là người đồng hành cùng em, mỗi ngày.”
Cả hai thì thầm về tương lai: căn nhà nhỏ có vườn rau, đàn gà và tiếng cười trẻ thơ. Bất chợt, Hân thì thầm:
– “Anh có tin… em từng mơ thấy mình không sống được đến lúc có con không?”
Chí giật mình:
– “Đừng nói gở vậy em… hôm nay là ngày vui mà.”
Cô chỉ cười nhẹ, rồi áp đầu vào ngực anh, miệng lẩm nhẩm câu kinh cầu nguyện.
Chí vẫn vuốt tóc vợ, nghĩ rằng cô chỉ đang mệt sau một ngày dài. Nhưng không ngờ… chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể Hân trở nên lạnh giá. Chí cảm nhận rõ điều gì đó không ổn. Anh lắc nhẹ cô – không phản ứng. Anh gọi lớn tên cô – vẫn im lặng. Cảm giác hoảng loạn dâng lên. Anh gào lên gọi mẹ, gọi hàng xóm, gọi bác sĩ. Cả xóm nhỏ bừng tỉnh bởi tiếng xe máy dồ ga, tiếng gõ cửa dồn dập, và tiếng khóc nghẹn ngào.
Ngọc Hân… đã ra đi.
Cô gái chưa kịp tận hưởng đêm tân hôn đầu tiên trong đời đã ra đi trong vòng tay người chồng mới cưới. Chí ôm lấy thân thể vợ đang lạnh dần, run rẩy, không tin vào mắt mình. Cô gái hiền lành, người vừa cười với anh vài phút trước, giờ đây im lặng như một thiên thần ngủ yên. Không còn nhịp tim, không còn hơi thở, chỉ còn đôi môi tím tái và đôi mắt nhắm nghiền.
Tiếng kêu thất thanh của Chí vang vọng khắp ngôi nhà nhỏ. Mẹ Hân – bác Nga – vừa chạy vào đã khụy xuống bên con gái, gào khóc trong hoảng loạn:
– “Hân ơi! Con ơi! Tại sao lại là đêm nay? Hôm nay là ngày cưới của con mà…”
Một bác sĩ trẻ được gọi đến gấp. Vừa chạm vào cổ tay cô dâu, anh đã lắc đầu:
– “Tôi rất tiếc… tim cô ấy đã ngừng đập ít nhất 15 phút rồi.”
Căn phòng tân hôn chìm trong tĩnh lặng đau thương. Chí như hóa đá, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không. Anh không khóc, không hét, chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ mái tóc người vợ yêu thương, lần cuối.
Cái chết đột ngột của Hân là cú sốc quá lớn cho cả hai bên gia đình và cả xóm nhỏ. Nhưng giữa nỗi đau tận cùng ấy, vẫn le lói một ánh sáng – ánh sáng của tình yêu thật sự. Một tình yêu không cần dài lâu, nhưng chân thành và sâu sắc đến mức vượt qua cả ranh giới sự sống và cái chết.
Họ chỉ có một đêm bên nhau… nhưng đó là đêm mà tình yêu đã vĩnh viễn được khắc ghi – như một thiên tình sử ngắn ngủi, đau đớn, nhưng đẹp đến nao lòng.