Ở một xã nhỏ vùng trung du, bà Mão – góa phụ hơn 70 tuổi – sống đạm bạc trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ.

 

Ở một xã nhỏ miền trung du yên bình, nơi sáng sớm có tiếng chim ríu rít, chiều về khói bếp vương trên mái nhà rêu phong, sống một bà lão tên Mão – người phụ nữ góa bụa hơn 70 tuổi. Suốt mấy chục năm qua, bà sống đơn độc trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, lưng còng, tóc bạc, nhưng miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền.

Chồng mất sớm trong một vụ tai nạn lao động, bà Mão một mình nuôi con trai là Tâm khôn lớn. Nhà nghèo, bà đi làm thuê làm mướn, ai thuê gì làm nấy. Có khi mùa đông giá rét, bà vẫn lội đồng, cấy mướn chỉ để có tiền cho con đóng học phí.

Tâm là niềm hy vọng duy nhất của đời bà. Khi cậu đậu đại học trên thành phố, bà Mão mừng đến khóc. Bà nhịn ăn, nhịn mặc, vay nợ, bán cả mảnh đất cha mẹ để lại, chỉ mong con có ngày đổi đời.

 

Năm tháng trôi qua, Tâm tốt nghiệp đại học và lập nghiệp nơi phố thị. Thi thoảng anh gửi tiền về quê, giọng nói qua điện thoại vẫn ngọt ngào:

– “Mẹ ráng giữ gìn sức khỏe, con ở xa nhưng lúc nào cũng nhớ mẹ.”

Rồi một ngày nọ, bất ngờ Tâm về quê. Ai cũng nghĩ: “Thằng Tâm nó thành đạt rồi, giờ về báo hiếu mẹ đây.”

Quả thật, thời gian đầu, Tâm tỏ ra rất hiếu thảo. Anh thuê người sửa lại căn nhà, sắm thêm chiếc tivi mới, và thường xuyên mua thuốc bổ, nấu cháo cho mẹ.

Nhưng lạ thay… từ ngày Tâm trở về, sức khỏe của bà Mão ngày một tệ. Bà thường xuyên đau đầu, buồn nôn, có khi đang ngồi nói chuyện thì ngất xỉu. Người thì cứ gầy rộc, mắt thâm quầng, lúc tỉnh lúc mê.

Hàng xóm xót ruột:

– “Bà Mão à, hay để tụi tôi chở bà lên trạm y tế khám thử xem?”

Nhưng Tâm luôn xua tay:

– “Không sao đâu các bác, mẹ con chỉ bị cảm nhẹ thôi. Ở nhà nghỉ ngơi là khỏe liền.”

Lạ hơn nữa, mỗi lần ai đó đến thăm, Tâm đều khéo léo mời về sớm, lấy cớ bà Mão cần nghỉ ngơi.

 

Một sáng giữa tháng Tư oi bức, người làng bàng hoàng nghe tin: Bà Mão đã qua đời trong giấc ngủ. Tâm thông báo rất nhanh, tổ chức tang lễ gọn ghẽ, không làm rình rang.

Đám tang vội vã. Chỉ vài ngày sau, anh ta làm thủ tục… nhận khoản bảo hiểm nhân thọ hơn 500 triệu đồng.

Tin này đến tai chị Thoa – hàng xóm sát vách và là người bạn thân thiết lâu năm của bà Mão. Nghe xong, chị choáng váng.

– “Sao lại có bảo hiểm? Bà Mão mù chữ, chữ A B còn không viết được, ai ký giấy tờ? Mà hồi trước có bao giờ nhắc gì đến chuyện đó đâu?”

Chị âm thầm dò hỏi, rồi lần theo địa chỉ công ty bảo hiểm thì càng kinh ngạc hơn: địa chỉ đó… chính là nơi Tâm từng làm việc vài năm trước.

Linh cảm có điều gì khuất tất, chị Thoa lặng lẽ trình báo công an huyện.

 

Vài ngày sau, cơ quan điều tra phối hợp pháp y khám nghiệm tử thi. Kết quả gây chấn động cả làng quê:

Trong cơ thể bà Mão, có chất độc tích tụ dài ngày, thường chỉ có trong loại thuốc diệt chuột pha loãng, được đưa vào từ từ qua thức ăn, nước uống trong thời gian dài.

Cùng lúc, hồ sơ bảo hiểm chỉ rõ: Người ký tên là Tâm – con trai ruột của nạn nhân, đồng thời là người thụ hưởng duy nhất hợp đồng bảo hiểm nhân thọ có trị giá 500 triệu đồng.

Tâm bị bắt khẩn cấp ngay sau đó. Tại cơ quan điều tra, anh cúi đầu, giọng run rẩy khai nhận:

– “Con nợ nhiều quá… chủ nợ siết sát người… Con nghĩ… nếu mẹ đi… thì con có thể làm lại từ đầu…”

 

Tin tức lan ra khiến cả làng nghẹn ngào, không ai tin được: Người con mà bà Mão từng nhịn ăn nhịn mặc để nuôi khôn lớn… lại là kẻ đầu độc mẹ bằng chính những bát cháo, ly nước mỗi ngày.

Trong đám tang ngày ấy, Tâm đứng cúi đầu trước di ảnh mẹ, rơi nước mắt. Nhưng không ai biết, đó là giọt nước mắt tội lỗi – chứ không phải thương tiếc.

Chị Thoa – người bạn duy nhất dám lên tiếng – nhìn bàn thờ bà Mão, nước mắt rơi mà nghẹn ngào:

– “Chị ơi… giá như chị biết… lòng người bây giờ không phải ai cũng như xưa…”

 

Không phải hiểm họa nào cũng đến từ kẻ xa lạ. Đôi khi, chính người thân cận – vì đồng tiền, vì lòng tham – lại trở thành lưỡi dao đâm vào tim ta.

Bà Mão đã dành cả cuộc đời hy sinh cho con trai – và chính điều đó đã trở thành cái cớ để Tâm lợi dụng, gây nên bi kịch đau đớn nhất: một người mẹ chết dưới tay đứa con mà mình yêu thương nhất.


 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *