“Người Đàn Ông Đập Bể Mâm Cơm Sinh Nhật Con – 30 Ngày Sau Cả Xóm Không Tin Vào Mắt Mình”
Đêm đã khuya. Ngoài hiên, cơn mưa phùn nặng hạt gõ lộp độp trên mái tôn, lạnh và u uất như chính không khí trong căn nhà nhỏ. Ly ôm chặt con gái trong lòng, cố giữ cho cơ thể mình thật im lặng. Dưới bếp, những tiếng chén bát vỡ loảng xoảng và tiếng lầm bầm chửi rủa của chồng khiến cô chỉ muốn tan biến khỏi thế giới này.
Minh lại say. Lần thứ mấy trong tháng, cô cũng không còn nhớ. Cũng chẳng buồn đếm nữa. Người đàn ông từng nắm tay cô dưới giàn hoa giấy ngày xưa, thề rằng sẽ không bao giờ để cô khóc, giờ chính là người khiến cô nức nở mỗi đêm.
Trên cánh tay Ly còn vết bầm xanh chưa tan, hậu quả của lần Minh đập cửa rồi lỡ tay xô cô ngã. Cô không trách. Cô chỉ buồn. Buồn vì Minh đã thay đổi quá nhiều, và buồn hơn vì cô đã từng tin rằng tình yêu có thể giữ một người ở lại với lương tri.
Nhưng con gái cô – bé Na – mới chỉ sáu tuổi. Và sự sợ hãi trong ánh mắt bé mỗi khi bố về nhà là điều Ly không thể chịu đựng được thêm nữa.
Hôm đó là sinh nhật của bé Na. Ly đã dành cả buổi chiều để nấu bữa cơm nho nhỏ – có món canh chua bé thích, và cả bánh trứng cô học làm theo công thức trên mạng. Con bé háo hức, cứ chạy ra chạy vào nhìn đồng hồ.
“Bố bảo sẽ về sớm đúng không mẹ?”
Ly mỉm cười gật đầu, dù trong lòng cô không chắc chắn gì.
Nhưng Minh không về. Mãi đến gần 9 giờ tối, cửa bật mở. Anh lảo đảo bước vào, mùi rượu xộc thẳng vào mặt. Ly đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ anh:
– Anh… hôm nay là sinh nhật Na mà…
Chưa kịp nói hết câu, Minh hất tay cô ra, mắt đỏ ngầu:
– Lúc nào cũng cằn nhằn! Tao đi làm mệt mỏi, không được yên thân nữa à?
Rồi trong cơn nóng giận vô cớ, Minh quét tay hất đổ cả mâm cơm xuống sàn. Canh văng tung tóe, bánh vỡ nát. Bé Na đứng trong góc, ôm gấu bông khóc òa.
Ly không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhặt từng mảnh bát vỡ, từng miếng thức ăn nát bươm. Mắt cô ướt, nhưng không rơi lệ – vì nước mắt của cô đã cạn khô từ lâu rồi.
Đêm đó, khi bé Na đã ngủ trong vòng tay mẹ, Ly kéo ghế ngồi đối diện Minh, người đàn ông đang ngồi gục trên bàn với chai rượu cạn.
– Anh còn nhớ ngày em theo anh về căn nhà này không? – Giọng Ly không cao, nhưng đủ rõ để Minh nghe thấy. – Khi đó, anh từng hứa: “Dù nghèo, anh cũng sẽ không bao giờ để em và con phải khổ.”
Minh không trả lời. Anh quay mặt đi, như trốn tránh ánh mắt vợ.
– Em không cần anh phải giàu, cũng chẳng cần nhà cao cửa rộng. Em chỉ cần một gia đình có tiếng cười của con, có bữa cơm ấm, có người đàn ông biết yêu thương.
Cô đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc con gái đang ngủ.
– Em chịu đựng được hết, trừ việc nhìn con mình lớn lên trong sợ hãi. Nếu anh không muốn thay đổi… thì em và con sẽ đi.
Minh vẫn không nói gì. Nhưng từ ánh mắt anh, cô biết lời nói ấy đã chạm đến đáy lương tâm.
Minh thức trắng đêm. Anh không biết đã bao lâu rồi mình mới nhìn kỹ con gái. Khuôn mặt nhỏ bé ấy từng cười tươi khi anh bế bổng lên chơi trò máy bay. Giờ đây, mỗi lần gặp anh, con bé đều co rúm người lại như chú mèo hoảng sợ.
Ký ức ùa về – ngày Ly mang bầu, ngày anh vỡ òa khi đón con chào đời. Vậy mà giờ đây, anh lại trở thành thứ bóng tối ám ảnh vợ con.
Sáng hôm sau, Minh gạt hết chén rượu, bước ra khỏi nhà và tìm đến xưởng cơ khí cũ nơi anh từng làm việc. Anh xin quay lại làm, chấp nhận đứng máy, bưng bê vật liệu – miễn sao có thể bắt đầu lại.
Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh phụ Ly nấu ăn. Dù vụng về, cắt hành làm rơi nước mắt, nhưng anh đã cười – nụ cười gượng gạo, chân thành.
Một tháng sau, trong bữa cơm tối, bé Na nhìn bố đang lau bàn, khẽ hỏi:
– Bố… hết giận con và mẹ rồi hả?
Minh đặt khăn xuống, quỳ xuống ngang tầm mắt con gái. Anh ôm lấy bé, lần đầu tiên không rượu, không lớn tiếng, không giận dữ:
– Bố xin lỗi. Từ giờ, bố sẽ là bố tốt của con. Bố hứa.
Con bé không nói, chỉ gục đầu vào vai anh, ôm thật chặt.
Ly đứng đó, nén nước mắt. Cô biết, chồng mình đã thực sự quay đầu.
Ba năm sau.
Minh giờ là tổ trưởng trong xưởng. Anh vẫn không giàu, nhưng thu nhập ổn định, biết dành dụm lo cho vợ con. Những ngày cuối tuần, cả nhà lại dắt nhau đi ăn bánh xèo đầu hẻm, hay ra công viên đá bóng cùng con gái.
Bé Na học giỏi, vui vẻ, không còn ánh mắt sợ hãi ngày xưa. Ai gặp cũng khen Minh là người chồng “biết điều” – nhưng chỉ Ly biết, để có được Minh của hôm nay, gia đình họ đã đi qua bao nhiêu giông bão.
Tình yêu không chữa lành tất cả. Nhưng sự lựa chọn đúng đắn – giữa giữ và buông, giữa yêu và tổn thương – mới là thứ giữ lửa cho một gia đình.
Gia đình – không cần giàu sang, chỉ cần có tình yêu đủ lớn để tha thứ, và sự can đảm để thay đổi.
Bản lĩnh của một người đàn ông – không nằm ở ly rượu anh dốc cạn, mà ở chỗ anh biết dừng lại trước khi mọi thứ tan vỡ.
Ngọn lửa giữ mái ấm – không đến từ tiền bạc, mà đến từ… trái tim.