Câu chuyện này xảy ra tại khu dân cư Bình An, một khu nhà mới xây nằm ven quốc lộ 47, phía nam thành phố Thanh Hóa. Đó là nơi gia đình ông Tâm, một cựu cán bộ địa chính đã nghỉ hưu, chuyển đến sinh sống từ đầu năm 2020. Căn nhà hai tầng mới hoàn thiện, cổng sắt sơn xanh, sân lát gạch đỏ tươi, bên hông trồng dàn hoa giấy rực rỡ. Hàng xóm đa phần là những người về hưu, sống nền nếp, không ai ngờ rằng chỉ ba tháng sau, khu phố yên bình này lại trở thành tâm điểm của một vụ án kinh hoàng.
Bà Hạnh, vợ ông Tâm, năm ấy ngoài 60 tuổi, là một người phụ nữ kín tiếng, chu đáo, tỉ mỉ đến mức từng chiếc khăn trải bàn cũng được thay mới mỗi tuần. Bà có thói quen ghi chép chi tiêu mỗi tối, đun nước ấm mỗi sáng để pha trà, và chỉ dùng một chiếc điện thoại Nokia đen trắng để nghe gọi. Ngày 14 tháng 4 năm 2020, bà Hạnh đột nhiên biến mất. Không ai thấy bà rời khỏi nhà, không mang theo tiền, điện thoại, hay áo khoác. Mọi thứ vẫn còn nguyên trong nhà: ví tiền trong ngăn tủ, áo khoác treo trên móc, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy.
Người đầu tiên báo bà Hạnh mất tích chính là ông Tâm. Ông kể với công an rằng sáng sớm, khi thức dậy lúc 6 giờ để tập thể dục, ông không thấy vợ đâu. Ông nghĩ bà đi chợ sớm, nhưng đến trưa vẫn không thấy về. Đến chiều, ông báo công an. Lúc đó, ông Tâm trông bình tĩnh, không hoảng loạn, chỉ thoáng chút lo lắng. Công an kiểm tra ngôi nhà, mọi thứ ngăn nắp, không dấu hiệu xô xát, cửa khóa bình thường. Tuy nhiên, một chi tiết khiến họ chú ý: sân sau nhà vừa được lát lại bằng gạch tàu mới, nhìn còn bóng loáng. Ông Tâm giải thích rằng bà Hạnh muốn làm chỗ phơi đồ sạch sẽ, nên ông thuê người lát sân. Nhưng theo một thợ xây trong xóm, người lát sân là cháu họ ông Tâm, làm việc này vào ngày 12 tháng 4, chỉ hai ngày trước khi bà Hạnh mất tích.
Điều tra sâu hơn, công an phát hiện thêm nhiều chi tiết bất thường. Camera an ninh của ba hộ xung quanh đều mất tín hiệu lúc 1:12 sáng ngày 14 tháng 4. Camera nhà ông Tâm thì chưa lắp. Một hàng xóm kể rằng đêm đó, dù trời mưa nhẹ, họ vẫn nghe tiếng tivi từ nhà ông Tâm vọng ra đến gần 1 giờ sáng, sau đó im bặt. Sáng hôm sau, ông Tâm vẫn quét sân bình thản như mọi ngày. Kiểm tra điện thoại bàn trong nhà, công an phát hiện một cuộc gọi lúc 0:57 sáng ngày 14 tháng 4, kéo dài 32 giây, đến một số thuê bao trả trước không rõ danh tính. Ông Tâm khẳng định không gọi cuộc đó và cho rằng có thể bà Hạnh đã gọi. Nhưng điện thoại bàn đặt ngay phòng khách, cạnh tủ thờ, và không ai nhớ bà Hạnh từng liên lạc với ai vào nửa đêm.
Một chi tiết khác: ấm siêu tốc trong bếp vẫn còn ấm khi công an kiểm tra lúc 7 giờ sáng ngày 14. Theo giám định, ấm được bật khoảng 3:30 đến 4:00 sáng. Ông Tâm nói ông ngủ say từ 11 giờ đêm do uống thuốc an thần, không biết gì về ấm nước. Cảnh sát dựng lại mốc thời gian: bà Hạnh đi ngủ lúc 10 giờ tối, tivi mở đến 1 giờ sáng, camera mất tín hiệu lúc 1:12, cuộc gọi lúc 0:57, ấm nước bật lúc 3:30, và tài khoản Zalo trên điện thoại bà Hạnh được đăng nhập lúc 3:48, rồi đăng xuất lúc 5:12 sáng. Không có tin nhắn nào được gửi đi, và không ai biết lý do.
Cảnh sát tìm đến anh Kiên, con trai ông Tâm và bà Hạnh, đang làm quản lý công trình ở huyện Như Thanh. Anh khẳng định mẹ mình không bao giờ ra ngoài vào ban đêm vì sợ bóng tối. Anh cũng kể rằng gần đây, bà Hạnh hay nhắc đến mùi hôi ở sân sau, nghi cống bị tắc, và nhờ anh về kiểm tra, nhưng anh chưa kịp về thì mẹ mất tích. Đến tối ngày 16 tháng 4, đội pháp y kiểm tra sân sau. Chó nghiệp vụ phát hiện mùi lạ dưới lớp gạch mới lát. Khi dỡ gạch lên, họ thấy lớp đất sũng nước. Đào sâu 60 cm, một túi nilon đen lộ ra, bên trong là thi thể bà Hạnh, quấn trong chăn hoa, miệng bị nhét vải, cổ có vết siết bằng dây điện.
Ông Tâm được triệu tập. Ban đầu, ông không nhận tội, cho rằng có thể ai đó lẻn vào giết vợ rồi giấu xác. Nhưng không có dấu hiệu đột nhập, cũng không ai thấy người lạ trong khu dân cư kín c0451e-9e1d-4a8e-9b3f-7c8d5e9f1234″ title=”Câu chuyện vụ án ở khu dân cư Bình An” contentType=”text/plain”>
cổng cao tường. Quan trọng hơn, dấu vân tay của ông Tâm xuất hiện trên túi nilon, dây điện, và chiếc búa cao su dùng để lát gạch. Trước bằng chứng không thể chối cãi, ông Tâm cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không định giết, tôi chỉ muốn bà ấy đừng nói nữa.”
Câu nói ấy như một nhát dao cắt ngang không khí. Ông Tâm, người từng là cán bộ địa chính mẫu mực, được hàng xóm kính trọng, sống nền nếp, không cờ bạc, không rượu chè. Bà Hạnh cũng là người phụ nữ đoan trang, chu đáo. Họ đã sống với nhau hơn 35 năm, có hai con, nhà cửa đàng hoàng. Vậy điều gì khiến một người đàn ông gần cuối đời lại ra tay sát hại người vợ đã đồng hành gần nửa thế kỷ?
Câu trả lời dần hé lộ khi cảnh sát tìm thấy một ghi chú trong điện thoại bà Hạnh, được viết ngày 10 tháng 4, với tiêu đề: “Lời để lại cho các con nếu mẹ gặp chuyện.” Nội dung ghi rằng bà phát hiện ông Tâm vay 400 triệu đồng từ một nguồn không rõ ràng, thông qua hóa đơn chuyển tiền cất trong cuốn sổ đỏ cũ. Khi bà hỏi, ông Tâm lảng tránh. Bà viết: “Nếu mẹ có mệnh hệ gì, hãy hỏi ba chuyện này và đào sân sau.” Ghi chú này bị xóa lúc 5 giờ sáng ngày 14, nhưng dữ liệu khôi phục cho thấy ông Tâm là người duy nhất biết mật khẩu điện thoại.
Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện ông Tâm liên tục đến huyện Quảng Xương trong hai tháng trước đó, gặp một phụ nữ tên Lan, từng là đồng nghiệp cũ, nay làm môi giới đất nông nghiệp, chuyên hợp thức hóa sổ đỏ giả. Ông Tâm định chuyển nhượng một khu đất vườn trái phép thành đất ở, đã ứng trước 400 triệu đồng cho phi vụ này. Khi bà Hạnh phát hiện, chiều ngày 13 tháng 4, họ cãi vã gay gắt. Hàng xóm nghe bà Hạnh lớn tiếng: “Ông muốn bán rẻ cả gia đình này vì mấy mảnh đất bẩn thỉu đó sao?” Sau đó, mọi thứ im lặng.
Tối hôm ấy, bà Hạnh phát hiện tin nhắn từ Lan trên điện thoại ông Tâm: “Em lo lắm, nếu chị ấy biết, mọi thứ sẽ tan nát.” Bà gọi ông Tâm dậy hỏi, nhưng ông im lặng. Bà chụp màn hình tin nhắn, viết ghi chú, định sáng hôm sau nói với các con. Đó là lúc ông Tâm quyết định hành động. Khoảng 3 giờ sáng, khi bà Hạnh đang đun nước, ông siết cổ bà từ phía sau bằng dây điện. Bà chống cự, nhưng không thể thoát. Trong 30 giây, bà mất ý thức, và 10 phút sau, bà qua đời. Ông Tâm quấn thi thể trong chăn, bỏ vào túi nilon, đào hố chôn dưới sân sau, rồi đặt chậu hoa lên trên. Sáng hôm sau, ông pha trà, quét sân, sống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày 17 tháng 4, khi thi thể bà Hạnh được tìm thấy, ông Tâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Hàng xóm bàng hoàng, không tin người đàn ông hiền lành lại làm điều tàn nhẫn như vậy. Khám nghiệm tử thi xác định bà Hạnh tử vong do ngạt cơ học, thời điểm tử vong từ 3:45 đến 4:00 sáng, trùng với lúc camera bị ngắt và Zalo của bà bị đăng nhập. Ông Tâm thừa nhận hành vi, nhưng không tỏ ra hối hận. Ông nói: “Tôi không giết vì ghét. Bà ấy sắp phá hủy mọi thứ. Tôi chỉ cần bà ấy im lặng.”
Điều tra thêm, cảnh sát phát hiện khu đất ông Tâm định sang nhượng thực chất nằm trong quy hoạch khu nghỉ dưỡng từ năm 2017. Phi vụ làm sổ đỏ giả là một cái bẫy của nhóm lừa đảo. Ông Tâm mất 400 triệu đồng mà không lấy lại được gì. Ông giết vợ để che giấu một sai lầm, một kế hoạch thất bại mà nếu thừa nhận, ông có thể đã sửa chữa được.
Tại phiên tòa sơ thẩm, ông Tâm bị truy tố tội giết người có chủ đích theo Điều 123 Bộ luật Hình sự. Tất cả hành vi của ông – ngắt camera, xóa ghi chú, chôn xác – đều được tính toán kỹ lưỡng. Ông nhận án tù chung thân. Anh Kiên, con trai ông, không nói được gì ngoài câu: “Ba từng dạy tôi sống phải giữ chữ tín, nghĩ cho gia đình, vậy mà ba làm gì?” Cô con gái từ Úc trở về, nắm chặt di ảnh mẹ, ánh mắt trống rỗng.
Căn nhà ở khu Bình An bị niêm phong. Không ai dám mua hay ở. Người ta kể rằng đêm mưa, đèn trong nhà tự bật, có tiếng nước sôi, tiếng dép lệt kệt. Dù là thật hay truyền thuyết, nỗi đau của vụ án vẫn in sâu trong lòng hai người con, những người từng tin gia đình mình là hình mẫu lý tưởng. Thứ giết bà Hạnh không chỉ là dây điện, mà là sự im lặng kéo dài suốt 35 năm, sự im lặng che giấu tham vọng và sai lầm của một người chồng.