Bé Gáι 10 Tuổι Được Đưa Vào BệпҺ Vιệп Vì Đau Bụпg – Bác Sĩ Sữпg Sờ KҺι NҺìп Kết Quả Sιȇu Âm
Một buổi chiều mưa lất phất ở Nam Định, bệnh viện Đa khoa tỉnh chìm trong nhịp làm việc hối hả. Bác sĩ Hương, một bác sĩ sản khoa giàu kinh nghiệm, vừa hoàn tất ca mổ thì chuông báo động từ khoa Cấp cứu vang lên. Một y tá chạy đến, giọng hốt hoảng: “Bác sĩ, có một bé gái nhập viện, tình trạng nặng!”
Trong phòng cấp cứu, bé Lan, chỉ 10 tuổi, nằm co quắp trên giường, hai tay ôm chặt bụng, khuôn mặt xanh xao, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo. Đi cùng em là ông Hùng, một người đàn ông gầy gò, quần áo sờn cũ, mái tóc bạc phơ rối bù. Ông liên tục vuốt tóc Lan, giọng run run: “Cố lên con, bác sĩ sẽ giúp con…” Nhưng ánh mắt ông đầy lo lắng, như đang giấu một bí mật.
Bác sĩ Hương nhanh chóng kiểm tra. Mạch Lan yếu, huyết áp tụt. Cô ra lệnh làm xét nghiệm m;áu, nước tiểu và siêu âm ổ bụng. Kết quả siêu âm khiến cả ê-kíp y bác sĩ ch;ết lặng: **thai 12 tuần**. Một bé gái 10 tuổi mang thai – điều không thể tưởng tượng nổi. Tiếng xì xào lan khắp phòng cấp cứu. Ánh mắt nghi ngờ của y tá, bác sĩ đổ dồn về phía ông Hùng. “Ông ấy là cha nuôi của cháu,” một y tá thì thầm, giọng đầy nghi hoặc.
Lan được chuyển lên khoa Sản nhi, nằm trong căn phòng nhỏ với bức tường màu kem nhạt. Nhưng không khí nơi đây không mang lại sự an ủi. Lan không khóc, không nói, chỉ cắn chặt môi, đôi mắt đờ đẫn nhìn xuyên qua bức tường như đang trốn chạy một ký ức kinh hoàng. Bác sĩ Hương, với trái tim nhạy cảm của một người mẹ từng mất con, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong sự im lặng của Lan.
Trong khi đó, ông Hùng bị công an tạm giữ để điều tra với cáo buộc lạm dụng trẻ em. Ông không kêu oan, không giải thích, chỉ cúi đầu im lặng, ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Tin tức về bé gái 10 tuổi mang thai lan nhanh khắp bệnh viện, rồi ra ngoài cộng đồng, gây nên cơn bão dư luận. Mạng xã hội tràn ngập những lời phẫn nộ: “Kẻ ác phải bị trừng trị!” “Chắc chắn là ông ta, cha nuôi gì mà kinh tởm thế!” Nhưng bác sĩ Hương không vội kết luận. Cô tin rằng sự im lặng của Lan và ông Hùng đang che giấu một sự thật lớn hơn.
Một buổi tối, sau ca trực, bác sĩ Hương mang đến cho Lan một hộp bút chì màu và một cuốn sổ. Cô ngồi bên giường, giọng dịu dàng: “Lan à, con thử vẽ điều con muốn nói ra nhé? Bác sẽ ở đây với con.” Lan do dự, nhưng rồi đôi tay nhỏ bé bắt đầu di chuyển. Những nét bút nguệch ngoạc hiện lên: một **căn nhà gỗ** với cánh cửa sổ vỡ, một **người đàn ông bị cùm tay**, khuôn mặt méo mó giận dữ, và một **trái tim rỉ máu** bên dòng chữ run rẩy: *“Chú Hùng không làm gì xấu”*. Bác sĩ Hương nín thở. Bức vẽ không chỉ là một hình ảnh, mà là tiếng kêu cứu câm lặng của Lan.
Bác sĩ Hương kiên nhẫn ở bên Lan mỗi ngày. Cô kể chuyện cổ tích, cùng em vẽ tranh, chơi với hộp cát, tạo dựng lòng tin từng chút một. Dần dần, Lan bắt đầu phản ứng. Một buổi chiều mưa, khi bác sĩ Hương đang kể chuyện về một chú thỏ bị lạc, Lan đột nhiên bật khóc nức nở. Em ôm chặt gối, giọng run rẩy: “Con… con trốn khỏi trại trẻ vì bị đánh. Họ giấu đồ ăn của con, gọi con là đồ thừa thãi…”
Bác sĩ Hương ôm Lan, nhẹ nhàng khuyến khích: “Con kể tiếp đi, bác ở đây với con.” Qua những tiếng nấc, Lan kể về đêm định mệnh đó. Em trốn khỏi trại trẻ mồ côi vì bị bắt nạt, lang thang trong bóng tối, không biết đi đâu. Một người đàn ông đi xe máy xuất hiện, giả vờ tốt bụng: “Cháu lạc à? Bác đưa về nhà nhé.” Nhưng hắn đưa Lan đến một căn nhà hoang ven đê, nơi em bị cưỡng bức trong nỗi sợ hãi tột cùng. “Con khóc, con hét, nhưng không ai nghe…” Lan nghẹn ngào. Sau khi kẻ ác bỏ đi, Lan lê lết trong bóng tối, cuối cùng tìm được về nhà ông Hùng. Thấy tình trạng thảm thương của Lan, ông Hùng ôm em vào lòng, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ con.” Ông dặn Lan không được kể với ai, vì sợ em sẽ bị tổn thương thêm nếu vụ việc bị phanh phui.
Bác sĩ Hương lập tức liên hệ trung tá Trần Văn Khoa, trưởng phòng hình sự tỉnh Nam Định. Cô gửi bức vẽ của Lan và kể lại lời khai của em. Kết quả xét nghiệm DNA từ quần áo Lan ngày nhập viện được đối chiếu, và manh mối chỉ thẳng đến **Nguyễn Văn Tám**, 35 tuổi, cậu họ xa của Lan. Tám thường xuyên đến nhà ông Hùng mượn tiền, hay cho Lan kẹo để lấy lòng. Hắn có tiền án hiếp dâm và nghiện rượu, thường mất kiểm soát khi say.
Công an tỉnh Nam Định lập tức hành động. Một đội trinh sát ập vào căn nhà hoang ven đê đúng như mô tả của Lan. Nguyễn Văn Tám đang say xỉn, xung quanh là những tấm ảnh khiêu dâm trẻ em và vật dụng cá nhân đáng ngờ. Khi bị còng tay, Tám giãy giụa: “Tôi không quen đứa nào tên Lan!” Nhưng khi trung tá Khoa đặt bức vẽ căn nhà gỗ trước mặt hắn, Tám gục xuống, lẩm bẩm: “Tôi… tôi chỉ dạy nó làm người lớn…” Hắn cúi đầu thừa nhận tội ác.
Tin tức về vụ bắt giữ lan nhanh, gây chấn động dư luận. Cộng đồng phẫn nộ khi biết thủ phạm là người thân quen, kẻ đã lợi dụng lòng tin của một đứa trẻ mồ côi. Những lời nguyền rủa trước đây nhắm vào ông Hùng giờ chuyển sang Tám, với đòi hỏi trừng trị nghiêm khắc.
Phiên tòa xử ông Hùng diễn ra trong không khí căng thẳng. Luật sư Nguyễn Minh Đức, một luật sư trẻ nhiệt huyết, trình bày các bằng chứng: kết quả DNA xác nhận ông Hùng không liên quan đến thai nhi, lời khai của Lan, và sự hy sinh thầm lặng của ông khi nhận tội để bảo vệ em. Bác sĩ Hương cũng làm chứng, phân tích tâm lý Lan, giải thích sự im lặng của em là cơ chế tự vệ trước nỗi đau quá lớn. Trung tá Khoa và thiếu úy Hạnh củng cố thêm bằng những lỗ hổng trong cáo trạng ban đầu.
Sau giờ nghị án, chủ tọa tuyên bố: “Bị cáo Nguyễn Văn Hùng vô tội!” Cả phòng xử vỡ òa trong tiếng vỗ tay và nước mắt. Ông Hùng, gầy gò sau tháng ngày bị giam, ôm chặt bác sĩ Hương và luật sư Đức, nghẹn ngào: “Cảm ơn… cảm ơn mọi người đã tin tôi…” Ông chạy ngay đến bệnh viện, nơi Lan đang chờ.
Trong khi đó, Lan đối mặt với thử thách lớn nhất: chuyển dạ. Cơ thể nhỏ bé của em gồng mình chịu đựng những cơn đau. Bác sĩ Hương luôn bên cạnh, nắm tay em, thì thầm động viên: “Lan à, con mạnh mẽ lắm, con sẽ làm được.” Sau nhiều giờ vật lộn, một tiếng khóc oe oe yếu ớt vang lên. Một bé gái 2,3kg ra đời. Lan, kiệt sức, nhìn đứa bé trong lòng, khẽ thì thầm: “Hy Vọng… con tên là Hy Vọng.” Nước mắt em lăn dài, không còn là đau đớn mà là niềm hạnh phúc lẫn lộn khi cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng.
Tại thôn An Hòa, căn nhà nhỏ của ông Hùng giờ tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Ông vụng về học cách thay tã, pha sữa cho bé Hy Vọng, trong khi Lan, dù còn nhỏ, dần bộc lộ bản năng làm mẹ. Em ôm con, hát những bài hát từng nghe ở trại trẻ, nụ cười rạng rỡ hơn mỗi ngày. Bác sĩ Hương và chị Mai, nhân viên xã hội, thường xuyên đến thăm, mang theo sữa, quần áo và những lời khuyên. Họ chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của Lan, từ một cô bé im lặng đến một người mẹ trẻ đầy yêu thương.
Dư luận dần lắng xuống, nhưng câu chuyện của Lan và ông Hùng trở thành biểu tượng của tình yêu và sự chữa lành. Nguyễn Văn Tám bị kết án thích đáng, nhưng hành trình của Lan và Hy Vọng vẫn tiếp diễn. Mỗi tối, ông Hùng, Lan và bé Hy Vọng ngồi trên hiên nhà, ngắm hoàng hôn trên cánh đồng lúa. Ánh sáng cuối ngày xua tan bóng tối quá khứ, như lời bác sĩ Hương ghi trong nhật ký: *“Tình yêu không xóa được quá khứ, nhưng đủ sức mạnh để viết nên những trang mới.”*
Bé Hy Vọng lớn lên khỏe mạnh, là minh chứng sống động cho niềm tin rằng, dù trong bóng tối đau thương, tình yêu thương và sự hy sinh luôn có thể thắp lên ánh sáng của hy vọng.