Có những câu chuyện khởi đầu bằng tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ, nhưng cũng có những câu chuyện mở ra trong tĩnh lặng, nơi nỗi đau âm thầm gặm nhấm những tâm hồn non nớt. Ở một góc nhỏ của thôn Lạc Thủy, xã Thanh Hà, có một căn nhà đơn sơ giờ đây chỉ còn lại tiếng gió rít qua khe cửa và khói hương nghi ngút. Căn nhà ấy từng là nơi trú ngụ ấm áp của hai anh em Nguyễn Minh Khang (8 tuổi) và Nguyễn Gia Bảo (6 tuổi), nơi các em nép vào lòng mẹ, quấn quýt bên bà. Nhưng chỉ trong một tháng cuối năm 2023, số phận nghiệt ngã đã cướp đi tất cả, để lại hai đứa trẻ bơ vơ giữa dòng đời lạnh lẽo.
Căn nhà giờ đây trống rỗng, không còn tiếng mẹ hát ru, không còn hơi ấm của bà. Trên bàn thờ, những bát hương vẫn đỏ lửa, như nhắc nhở về sự ra đi đột ngột của người mẹ trẻ Trần Thị Lan và bà ngoại. Cả hai đã lần lượt gục ngã trước căn bệnh ung thư quái ác, để lại hai cậu bé với những vành khăn trắng tang thương quấn trên đầu. Nhìn đôi mắt trong veo của Gia Bảo, cậu bé 6 tuổi, khi ngước lên hỏi: “Cô ơi, tại sao bà và mẹ cháu đi đâu lâu thế, không thấy về với anh em cháu?”, người nghe không khỏi nghẹn ngào. Làm sao trả lời được một câu hỏi ngây thơ mà đau thấu tim gan?
Bà Trần Thị Hương, dì ruột của mẹ hai bé, ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ. Bà kể, giọng run run: “Cuối năm vừa rồi, chị tôi mất, rồi cháu tôi cũng đi theo. Đêm nào hai đứa trẻ cũng khóc đòi mẹ, đòi bà, nghe mà như đứt từng khúc ruột.” Ông ngoại các bé đã qua đời từ lâu, hai người cậu dù thương cháu nhưng đều có gia đình riêng, hoàn cảnh khó khăn. Họ chỉ có thể thay phiên nhau đến ngủ cùng hai bé mỗi đêm, để các cháu bớt đi nỗi sợ hãi trong căn nhà trống trải.
Câu chuyện về người mẹ bạc phận Trần Thị Lan là một chuỗi những tháng ngày đầy nước mắt. Chị Lan, một người phụ nữ không nhan sắc, vụng về, đã lỡ thì ở tuổi ngoài 30. Chị chấp nhận sống chung không hôn thú với một người đàn ông ly hôn, hy vọng tìm được chút hạnh phúc mong manh. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi bé Khang vừa hơn một tuổi, mâu thuẫn và cái nghèo đã khiến họ chia tay. Chị Lan ôm con về nương tựa mẹ đẻ, rồi phát hiện mình mang thai bé Bảo. Một mình chị gồng gánh nuôi hai con nhỏ và chăm sóc mẹ già, làm công nhân may ở khu công nghiệp gần nhà. Dù cuộc sống khó khăn, nhìn hai thiên thần lớn lên từng ngày, chị như quên đi bao mệt nhọc.
Nhưng sóng gió chưa bao giờ buông tha gia đình nhỏ ấy. Năm 2021, chị Lan phát hiện mắc ung thư vú, cùng lúc mẹ chị cũng bị ung thư phổi. Hai mẹ con thay nhau nằm viện, những khoản vay mượn chồng chất để đổi lấy ba ca phẫu thuật và những đợt xạ trị đắt đỏ. Có những đêm tuyệt vọng, chị Lan từng nghĩ đến cái chết, nhưng hình ảnh hai đứa con thơ và mẹ già khiến chị cắn răng sống tiếp. Thế nhưng, định mệnh quá tàn nhẫn. Cuối năm 2023, chị Lan ra đi, chỉ một tháng sau, mẹ chị cũng theo con gái về bên kia thế giới.
Giờ đây, bé Khang, mới 8 tuổi, trở thành “trụ cột” bất đắc dĩ của em trai 6 tuổi. Cậu bé gầy gò, với đôi mắt buồn bã, lặng lẽ thay mẹ chăm sóc em. Những bữa cơm đạm bạc, những đêm dài ôm em ngủ, Khang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của chính mình để làm chỗ dựa cho Bảo. Chị Trần Thị Mai, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ huyện Quế Võ, không giấu được nỗi xót xa: “Nhìn bé Khang chăm em, ai cũng quặn lòng. Hội và chính quyền địa phương đã cố gắng hỗ trợ, nhưng sự giúp đỡ còn quá nhỏ bé so với những gì hai cháu đang phải chịu đựng.”
Câu chuyện của hai anh em Khang và Bảo không chỉ là nỗi đau của một gia đình, mà còn là lời kêu cứu thầm lặng giữa dòng đời hối hả. Liệu rằng, trong cái lạnh của những ngày đông, những tấm lòng nhân ái có thể sưởi ấm căn nhà trống vắng ấy, mang lại cho hai đứa trẻ một tia hy vọng về tương lai?