Đêm nào tôi cũng nghe lại đoạn ghi âm cuộc gọi cô ấy để quay lại hôm nay – bản sao lưu mà điện thoại tự động lưu. Giọng cô ấy vẫn còn trong trẻo nhưng mệt mỏi:

“ Anh ơi… nếu anh bận thì thôi. Em chỉ muốn nói em yêu anh. Và nếu có chuyện gì… anh đừng buồn nhé. Em đã sống đời bên người em yêu. 

Giá như tôi chỉ cần nghe câu nói hôm nay ấy Giá như tôi đặt điện thoại xuống mà bước ra khỏi khách sạn. Giá như… tôi yêu cô ấy đúng lúc đó.

Nhưng đời này, làm gì có bao nhiêu lần “ giá như” để sửa sai?

Tôi mất cô ấy – không phải vì ai khác. Mà vì chính sự vô tâm, chủ quan và phản bội của chính mình.

Chỉ một cuộc gọi… tôi đã đánh mất cả đời.