Làng Tân Phú, một vùng quê yên bình với những cánh đồng lúa xanh rời và những đồi đà yên ả, là nơi sinh sống của những con người chân chất, giàu nghĩa tình. Trên ngôn đồi nhỏ cuối làng, nghĩa trang làng là nơi an nghỉnh của bao số phận. Ông Tám, người quản trang đãng đồi, sống cô độc trong căn lều nhỏ bên nghĩa trang, mỗi ngày đều làm bạn với cây cỏ, bia mộ, và những lời khấn thầm lặng.
Sáng đó, sau cơn mưa lớn, khi ông Tám lên đồi quét dọn nghĩa trang, bỗng nghe tiếng khóc oe oe vọng ra từ mộ Hạnh – một phụ nữ trẻ tử nạn khi sinh con năm 2023. Trên tê bia đá còn khắc rõ: “Trần Thị Hạnh – 1998-2023”. Đi lại gần, ông Tám sửng sốt khi thấy một đứa bé sơ sinh bọc trong chiếc khăn trắng đang nằm ngoan ngoãn trên phần mộ. Dù trải qua đêm mưa gió, bé vẫn khoẻ mạnh lạ lự, chỉ khát và tìm ngực.
Tin đứa bé trên mộ lan nhanh khắp làng. Người bàn ra, kẻ tán vào. Nhiều cụ già tin rằng đây là hòn linh của cô Hạnh gửi gắm lại đứa con vô tội cho đời. Ông Tám vội đưa bé xuống trạm xá, nhờ bác sĩ Mai – người đã từng đỡ đẻ đẻ Hạnh khi chỉ mới chắt – kiểm tra. Điều bất ngờ là bé hoàn toàn khỏe mạnh. Trên lẳng tay phải, có vết bớt hình đốm tròn nhưng lại giống hệt vết bớt của cô Hạnh – mà ông Tám từng thấy khi giúp mai táng.
Ngay dưới bia mộ, họ phát hiện một mẩu giấy nhòe nước mưa: “Con tôi vô tội. Xin cho nó một cơ hội sống.”
Thế là một cuộc điều tra nhỏ được mở ra bết đầu bởi ông Tám và bác sĩ Mai. Họ lần lọt tìm hiểu quá khứ không ai muốn đào lại: Hạnh đã bị gia đình chồng hắt hỬi vì nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của chồng. Ngày hôm đi sinh, không ai trong nhà chồng đến bệnh viện. Hạnh qua đời trong lặng lẽ khi sinh, và đứa con không rõ số phận.
Một lá thư thứ hai được tìm thấy đặt sau một vòm cây bên mộ: “Con tôi không đáng chịu đau khổ. Xin giúc nó.”
Họ quyết tìm đến nhà chồng của Hạnh: gia đình ông Trần Văn Thành. Tuy nhiên, họ bị từ chối tiếp chỉ. Riêng có mỗi cậu em chồng là anh Trần Văn Hải ngại ngùng hẹ lộ: anh từng yêu thầm Hạnh. Anh thừa nhận đã giấu một lá thư cầu cứu Hạnh gửi đến gia đình nhưng bị mẹ anh là bà Dung hủy bỏ. Tuy nhiên, Hải phủ nhận đứa bé là con mình.
Trong lúc bí lối, một manh mối xuất hiện: Anh Phêm Quang Thành, người yêu cũ của Hạnh, trở về sau nhiều năm lm l\u1abu bế. Khi nghe chuyện, anh xin được gặp đứa bé. Thấy vết bớt trên tay bé, anh bật khóc. Anh thừa nhận rằng Hạnh đã từng liên lạc cầu cứu anh khi mang thai, nhưng do hoàn cảnh khi ấy, anh bỏ lỮ.
Xét nghiệm ADN xác nhận đứa trẻ là con ruột của Thành và Hạnh. Ông Tám đề xuất đặt tên bé là “Hy Vọng”.
Gia đình họ Trần đòi quyền nuôi bé, gây tranh chấp dư luận. Cuối cùng, tại toà án, bà Dung – mẹ chồng của Hạnh – đã bật khóc thừa nhận tất cả lỗi lầm. Hải cũng khai bà đã tự tay hủy thư và ngăn cản mọ̣i liên lạc. Tòa tuyên giao Hy Vọng cho anh Thành nuôi di d\u1b0ỡng, gia đình họ Trần phải chu cấp và công khai xin lỗi.
Nhiều năm sau, ngôi mộ của Hạnh trở thành nơi hành hương của dân làng, một biểu tượng về tình mẫu tử và lòng nhân ái.
Chiều thu năm đó, Thành bế Hy Vọng đã biết chạy nhảy lên đồi. Anh đặt bó hoa cúc trắng trước mộ và nói: “Em yên lòng nhé, con chúng ta sống rất tốt.”
Hy Vọng chắp tay, còn gió thì xì xào qua tán lá: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”