CAY ĐẮNG Tậп Mắt TҺấү Vợ Trȇп Gιườпg Cùпg Bạп TҺȃп – Cú Sṓc Bιếп Nạп NҺȃп TҺàпҺ Kẻ G.ιết Ngườι

CAY ĐẮNG Tậп Mắt TҺấү Vợ Trȇп Gιườпg Cùпg Bạп TҺȃп – Cú Sṓc Bιếп Nạп NҺȃп TҺàпҺ Kẻ G.ιết Ngườι

Tình yêu và tình bạn – hai mối quan hệ thiêng liêng, tưởng chừng không thể thay thế, lại có thể trở thành con dao hai lưỡi, rạch toạc cả lòng tin nếu bị phản bội. Câu chuyện xảy ra ở một ngôi nhà nhỏ trong hẻm 62, phường Bình An, TP. Thủ Đức – nơi từng là tổ ấm hạnh phúc của gia đình anh Ngô Văn Thịnh, 39 tuổi, một người thợ hàn lành nghề, trầm tính, hiền lành đến mức cả khu phố đều quý mến.

Chị Trâm, vợ anh, làm kế toán cho một công ty thực phẩm. Nhanh nhẹn, vui vẻ, giỏi giao tiếp – chị là mẫu phụ nữ hướng ngoại, trái ngược hoàn toàn với Thịnh. Hai người có một bé trai lên 6, tên Bình, là niềm vui và sợi dây gắn kết thiêng liêng giữa họ.

Nhưng trong bức tranh tưởng chừng êm đềm ấy, lại có một mảnh ghép độc hại mang tên Dương – bạn thân từ thời cấp ba của Thịnh. Dương từng làm kinh doanh nhưng vỡ nợ, hiện sống nhờ vào các mối quan hệ quen biết. Không nghề nghiệp ổn định, nhưng luôn bóng bẩy và biết cách tạo thiện cảm.

Tình bạn 20 năm khiến Thịnh xem Dương như anh em ruột. Nhà có giỗ, có tiệc, Dương luôn là người được mời đầu tiên. Anh không ngờ rằng, chính người anh em thân thiết ấy lại đang âm thầm phản bội mình… với chính vợ anh.

Tất cả bắt đầu bằng những thay đổi nhỏ. Chị Trâm không còn về nhà đúng giờ như trước. Chị viện cớ tăng ca, họp hành đột xuất, đi công tác. Điện thoại bắt đầu được đặt mật khẩu. Những cuộc nói chuyện ngoài ban công trở nên thì thầm, kín đáo.

Dương thì ghé nhà thường xuyên hơn. Và lạ thay, chỉ khi Thịnh chuẩn bị đi làm ca đêm thì Dương mới đến. Những món quà nhỏ Dương tặng Trâm – chiếc son, cái kẹp tóc – trở nên quá thường xuyên để gọi là “tiện tay”.

Thịnh bắt đầu thấy bất ổn. Một hôm, anh theo dõi Trâm sau khi chị nói “đi ăn với đồng nghiệp”. Nhưng chị không đến chỗ nào có đồng nghiệp, mà vào một quán cà phê sân vườn ở Quận 2. Người đang ngồi đợi chị là… Dương. Cả hai cười nói thân mật, Dương còn đưa tay vuốt tóc Trâm.

Thịnh không làm ầm. Anh lặng lẽ quay xe về xưởng, cả buổi chiều gõ máy như muốn đập tan cơn giận và sự đau đớn trong lòng.

Không muốn sống mãi trong nghi ngờ, Thịnh lập kế hoạch: anh giả vờ đi công tác hai ngày ở Vũng Tàu. Trâm có vẻ vui mừng khó giấu, dù cố che đậy. Dương còn chủ động chở anh ra bến xe, không quên vỗ vai: “Ở nhà cứ để tôi lo cho mẹ con nó.”

Nhưng ngay sau đó, Thịnh quay trở lại, ngồi ở quán cà phê gần nhà, quan sát. Đúng như linh cảm, đến tối, Dương có mặt. 11 giờ đêm, Thịnh lặng lẽ mở cửa. Căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng yếu hắt ra từ phòng ngủ trên gác.

Anh bước lên. Những âm thanh thân mật, tiếng cười, tiếng rên rỉ… xác nhận tất cả. Khi đẩy cửa phòng, Thịnh như chết lặng: vợ anh và bạn thân – không một mảnh vải che thân – đang cuốn lấy nhau trên chính chiếc giường cưới.

Trong khoảnh khắc tột cùng của phẫn uất, anh không còn làm chủ lý trí. Anh lao đến, cầm lấy cây tuốc nơ vít trong tủ đồ. Dương vùng chạy, nhưng không kịp. Mũi vít cắm phập vào ngực, máu phun tung tóe. Chết ngay tại chỗ.

Trâm bỏ chạy xuống lầu. Thịnh đuổi theo, túm tóc, gào lên: “Cô còn nghĩ đến con không, khi phản bội tôi?” Rồi trong cơn điên loạn, anh tiếp tục gây án.

Khi công an ập vào sau cuộc gọi báo từ một bà cụ hàng xóm, Thịnh ngồi bất động như tượng đá. Máu vấy đầy người. Anh chỉ nói một câu: “Tôi giết họ rồi.”

Anh thú nhận toàn bộ, không chối tội. Từ nỗi nghi ngờ, đến theo dõi, rồi kế hoạch gài bẫy. Nhưng hơn cả là nỗi đau âm ỉ kéo dài, bị dồn nén đến mức mất kiểm soát.

Tại phiên tòa, Thịnh gầy rộc, ánh mắt trũng sâu, không mời luật sư bào chữa. Anh chấp nhận bản án tù chung thân. Tòa ghi nhận: phạm tội trong trạng thái bị kích động mạnh, có dấu hiệu trầm cảm chưa được chẩn đoán – nhưng tội vẫn là tội.

Con trai anh – bé Bình – được gửi về sống với ông bà ngoại. Cậu bé mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong một đêm. Ám ảnh sẽ còn theo cậu đến suốt đời.

Ngôi nhà nhỏ ấy giờ trở thành nơi lạnh lẽo, hoang tàn – như chính cuộc đời của tất cả những người liên quan.

Câu chuyện này không chỉ là vụ án, mà còn là lời cảnh báo về sự im lặng trong hôn nhân, sự thiếu quan tâm đến sức khỏe tinh thần, và những vết thương âm thầm không được chữa lành.

Phản bội là vết dao chí mạng. Nhưng bạo lực không bao giờ là lối thoát.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *