Chiều hôm đó, sau khi rời khỏi tiệm ảnh, Lan và Bảo vòng qua chợ thị xã mua thêm ít trái cây và hoa tươi để mai dâng bàn thờ gia tiên. Trên đường về, trời bất ngờ đổ mưa. Bảo xiết chặt tay lái, còn Lan ngồi sau, nép vào lưng anh, khẽ nói:
“Ước gì tụi mình cứ như vầy hoài, mưa cũng thấy đẹp.”
Nhưng đoạn đường quốc lộ nhỏ, trơn trượt vì nước và dầu từ xe tải để lại, lại chẳng đẹp như lời cô nói. Một tiếng phanh rít dài. Một chiếc xe tải từ khúc cua lao tới, không kịp né…
Người dân quanh đó kể rằng, họ nghe thấy tiếng hét của một cô gái rồi im bặt. Chiếc xe máy văng ra lề đường, tấm hình cưới trong túi nylon rơi xuống, lấm lem bùn đất, nhưng nụ cười của Lan và Bảo trong ảnh vẫn còn nguyên, như thể vẫn đang mơ về ngày mai.
Sáng hôm sau, trong căn nhà nhỏ vốn rộn ràng chuẩn bị đám cưới, giờ chỉ còn tiếng khóc lặng lẽ. Người mẹ run run đặt tay lên trán hai đứa con nằm bất động trong chiếc quan tài còn mới.
“Lan ơi, Bảo ơi… Mai là ngày cưới rồi mà… sao hai con lại nằm đây thế này…”
Không ai dám trả lời bà. Hàng xóm lặng người. Họ mang áo cưới, khăn voan, hoa cưới đến—nhưng không để mặc cho cô dâu, chú rể—mà đặt bên cạnh, như một nghi lễ cuối cùng.
Chiếc bàn thờ dựng tạm trước sân. Nơi lẽ ra sáng nay phải bày mâm quả chúc mừng đôi trẻ, giờ là khói hương nghi ngút.
Từ đó về sau, mỗi năm đến ngày 23 tháng 4 âm lịch, người ta lại thấy một người mẹ tóc bạc, ngồi trước cổng nhà, tay ôm bức ảnh cưới cũ. Bà kể với bất kỳ ai ghé qua:
“Hôm đó… hai đứa nó còn dặn tôi làm chè đậu xanh thiệt ngọt… mà tôi chưa kịp nấu…”
Và trong những đêm mưa, người ta vẫn bảo nhau đừng đi qua khúc cua ấy một mình. Có đôi khi, người ta thấy một chàng trai lái xe, chở sau một cô gái mặc áo trắng, đầu tựa vào vai anh, cả hai cười rất nhẹ… như thể đang đi lấy hình cưới cho ngày mai.