KιпҺ Hoàпg Sau Tượпg PҺật: Bí Mật Rợп Ngườι Gιấu Kíп Troпg CҺùa Suṓt 5 Năm!

KιпҺ Hoàпg Sau Tượпg PҺật: Bí Mật Rợп Ngườι Gιấu Kíп Troпg CҺùa Suṓt 5 Năm!

Giữa một buổi sớm mờ sương ở thị xã Thiên Hòa – nơi những mái chùa cổ rêu phong nép mình bên sườn đồi yên tĩnh – tiếng hét thất thanh vang lên từ khu chính điện ngôi thiền viện Thiên Phúc khiến cả khu tăng xá rúng động.

Người phát ra tiếng kêu ấy là sư cô An Vi, phụ trách quét dọn và dâng hương mỗi sáng. Khi đang lau bụi phía sau pho tượng Phật A Di Đà lớn gần 4 mét trong đại điện, cô bất ngờ phát hiện mùi lạ nồng nặc bốc lên từ khe tượng. Ban đầu cô ngỡ là xác chuột chết, nhưng khi kéo nhẹ tấm rèm sau lưng tượng, một phần áo cà sa màu vàng rũ xuống. Đôi tay run rẩy vén kỹ hơn, cô bàng hoàng ngã lùi khi nhìn thấy thi thể một người trong tư thế kiết già, đầu cúi xuống, cổ có vết siết bầm tím, miệng hé mở như còn lời chưa kịp nói.

Cả ngôi thiền viện rơi vào trạng thái hỗn loạn. Người ch;ết được xác nhận là thượng tọa Thích Thiện Tâm – trụ trì viện Thiên Phúc, vị sư từng được giới Phật học kính trọng, nổi danh khắp vùng vì đức hạnh và khả năng giảng pháp. Nhưng thứ khiến mọi người ch;ết lặng không chỉ là cái chết bất ngờ của ông, mà chính là chi tiết kỳ lạ: dưới chân tượng Phật, lẫn trong lớp bụi, là một mảnh áo lót phụ nữ màu đỏ sậm.

Công an nhanh chóng được huy động, phong tỏa hiện trường. Điều tra viên khám xét quanh pho tượng, phát hiện bức thư tay đã bị đốt dở trong phòng riêng của thầy trụ trì. Dòng chữ còn đọc được có nội dung úp mở: “Nếu chuyện này bị lộ ra… thì tất cả cũng coi như chấm dứt.” Giới chức ban đầu hoang mang trước một hiện trường đầy mâu thuẫn: một thi thể mặc y phục chỉnh tề, nhưng lại ch;ết trong tư thế lén lút, phía sau tượng Phật, và vết siết cổ không phải do treo cổ mà do ngoại lực.

Khi tra soát nhật ký sinh hoạt nội bộ, điều tra viên chú ý tới một cái tên: ni cô Tịnh Đan – một nữ tu trẻ, từng là học trò cưng được trụ trì Thiện Tâm hướng dẫn riêng trong suốt nhiều năm. Một số sư cô khác kể rằng gần đây Tịnh Đan có dấu hiệu trầm cảm, thường xuyên tụng kinh một mình đến khuya, có đêm còn thấy cô quỳ trước tượng Phật rất lâu, khóc trong im lặng.

Tịnh Đan được mời lên làm việc. Cô không phủ nhận từng có mối liên hệ cá nhân đặc biệt với trụ trì, nhưng một mực khẳng định không liên quan đến cái chết. Tuy vậy, trong cuộc trao đổi với điều tra viên, cô nói một câu khiến cả tổ chuyên án phải nhìn nhau im lặng: “Thầy ấy từng soi sáng cuộc đời tôi. Nhưng rồi chính ông ấy cũng là người dập tắt ánh sáng đó.”

Từ những nghi vấn ban đầu, cơ quan điều tra cho lệnh khám xét phòng riêng của Tịnh Đan và phát hiện một USB nhỏ giấu dưới chân bệ thờ Quan Âm. Trong USB là đoạn ghi âm kéo dài hơn 4 phút, giọng nữ run rẩy: “Tôi đã cố nhẫn nhịn. Nhưng nếu một ngày tôi biến mất, hoặc có chuyện gì xảy ra, xin hãy đưa đoạn này cho công an.” Cô kể rằng mình từng bị thầy trụ trì lợi dụng, đe dọa nếu tiết lộ sẽ bị trục xuất khỏi thiền viện và bêu rếu danh dự. Cô không dám kể với ai vì sợ không ai tin, vì danh tiếng của thầy đã quá lớn. Nhưng trong những tháng gần đây, cảm giác bị kiểm soát và dồn ép đã khiến cô không thể chịu đựng thêm.

Tuy nhiên, kết quả giám định pháp y lại làm xáo trộn toàn bộ hướng điều tra: ADN trên dây siết cổ không khớp với Tịnh Đan. Điều này buộc tổ chuyên án mở rộng nghi vấn sang các nhân vật khác trong viện, đặc biệt là người duy nhất từng được xem như biểu tượng tâm linh của Thiên Phúc: ni trưởng Diệu Hòa – trụ trì viện nữ kế bên, cũng là cố vấn cao cấp trong hội đồng giáo phẩm khu vực.

Không cần triệu tập, ba ngày sau chính bà Diệu Hòa chủ động đến đồn công an, trong bộ áo nâu sồng giản dị. Bà điềm tĩnh nói: “Tôi đến để nói rõ một sự thật mà tôi đã giữ suốt 10 năm.” Câu chuyện khiến tất cả nghẹn lại: con gái bà – Phật tử Ngọc Linh – từng là học trò dưới lớp thiền giảng của thầy Thiện Tâm. Năm ấy Linh chỉ mới 19 tuổi, ngoan ngoãn, sùng kính. Nhưng sau một khóa tu mùa hè, cô trở về trong im lặng, và vài tháng sau thì tự tử. Trong thư tuyệt mệnh chỉ có một dòng duy nhất: “Con tìm Phật nhưng chỉ thấy bóng đen sau chuỗi hạt.”

Suốt chục năm qua, bà Diệu Hòa im lặng, tin vào luật nhân quả. Nhưng khi thấy Tịnh Đan cũng bắt đầu đi lại con đường con gái bà từng trải qua, bà hiểu rằng nếu mình tiếp tục câm nín, sẽ còn nhiều nạn nhân khác. Đêm hôm đó, bà âm thầm pha trà có thuốc an thần đưa cho trụ trì, rồi khi ông thiếp đi, chính tay bà siết sợi dây chuỗi tràng hạt quanh cổ ông cho đến khi ông tắt thở. Bà kéo thi thể giấu sau tượng – nơi mà ông từng giảng pháp mỗi ngày – như một cách kết thúc chu kỳ nghiệp chướng không ngừng sinh sôi.

Tại phiên tòa, bà không hề xin giảm án. Khi được hỏi có hối hận không, bà chỉ đáp: “Tôi đã sai vì để im lặng kéo dài quá lâu. Cái giá phải trả là cả một thế hệ niềm tin bị tổn thương.”

Cô Tịnh Đan sau phiên tòa đã xin rời khỏi thiền viện, từ bỏ pháp danh, trở về sống dưới tên thật là Ngô Bích Thanh. Cô lặng lẽ đến làng gốm Lâm Thủy, mỗi ngày nặn tượng Phật bằng đất sét, dùng chính đôi tay mình để tạo lại thứ đã từng bị hoen ố bởi những kẻ mang áo tu nhưng không có tâm tu.

Cô nói trong một lần hiếm hoi trả lời báo chí: “Tôi vẫn tin vào Phật. Nhưng tôi tin ở bên trong mình. Không phải trong tượng đá. Không phải trong tiếng tụng kinh. Mà ở sự can đảm để phân biệt ánh sáng và bóng tối.”

Vụ án kết thúc. Nhưng dư âm của nó vẫn khiến nhiều người thức tỉnh. Không phải mọi thứ được che đậy bằng tôn giáo đều là thánh thiện. Và đôi khi, quỷ dữ lại ẩn mình phía sau dáng ngồi của một bậc thầy đạo mạo.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *