Sự TҺật KιпҺ Hoàпg Sau Ca Trực Đȇm: Trưởпg KҺoa CҺuṓc TҺuṓc Mȇ Cưỡпg Hιếp Cȏ Y Tá Mớι”
Phía sau những ánh đèn bệnh viện rực rỡ, có những câu chuyện không bao giờ được kể thành lời. Ở một thành phố ven biển mang tên Hòa Thành, nơi mọi người tin rằng ngành y là nơi thiêng liêng nhất, một bi kịch lặng thầm đã diễn ra và vùi dập ước mơ của một cô gái trẻ tên Trần Diễm My.
Diễm My, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp thủ khoa ngành điều dưỡng. Không có gia đình làm trong ngành, không mối quan hệ nâng đỡ, cô đến bệnh viện Nhân Đức với hy vọng được làm việc, được giúp người. Với nụ cười luôn thường trực trên môi và đôi mắt chan chứa nhiệt huyết, cô tin rằng mọi cố gắng rồi sẽ được đền đáp.
Ngày đầu đến nhận việc, My được phân công vào Khoa Chăm Sóc Đặc Biệt, tầng sáu, nơi chỉ tiếp nhận bệnh nhân VIP. Mọi thứ ở đây đều bóng bẩy, sạch sẽ và kín đáo. Người phụ trách khu này là bác sĩ Trần Nam, một bác sĩ có tiếng với vẻ ngoài điềm đạm và lịch lãm, được mọi người gọi là “bàn tay vàng” trong giới nội khoa.
Ngay tuần đầu tiên, My đã được sắp xếp trực đêm cùng bác sĩ Nam. Không ai đặt câu hỏi, không ai bàn tán, nhưng My cảm nhận rõ những ánh nhìn ái ngại từ các điều dưỡng viên kỳ cựu. Một người đồng nghiệp tên Lâm, chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, đã từng lén nói: “Ở tầng sáu, phải biết giữ mình.”
Ca trực đầu diễn ra yên ả, hoặc ít ra My tưởng vậy. Bác sĩ Nam trò chuyện nhẹ nhàng, kể những kỷ niệm nghề nghiệp đầy cảm hứng, khen cô giỏi giang. Nhưng ánh mắt ông ta, đôi khi lướt quá lâu trên gương mặt cô, khiến My bất an. Vài ngày sau, cô nhận được những tin nhắn từ số lạ, nội dung vừa lịch sự vừa mập mờ. My không trả lời, nhưng cũng không dám chặn số.
Từ đó, My liên tục được xếp trực đêm tầng sáu. Cô nhận ra mình bị tách biệt với các ca khác. Một lần, khi vào phòng thuốc, cô phát hiện camera ở góc trần bị che bằng giấy. Cô báo bảo vệ thì được trả lời rằng “đang kiểm tra hệ thống”. Càng ngày, sự lo âu trong My càng lớn.
Một đêm mưa lạnh, My được gọi lên phòng 606 chuẩn bị hồ sơ cho một bệnh nhân chuyển viện gấp. Khi bước vào, phòng vắng, ánh đèn ngủ hắt ra lờ mờ. Trên bàn có ly nước cam và hồ sơ đặt sẵn. Cô gọi tên bác sĩ nhưng không ai đáp lại. Vừa khi cô quay lưng định bước ra thì cửa đóng sầm lại, khóa từ bên ngoài.
Trước mặt cô là bác sĩ Nam, nụ cười ôn tồn thường ngày biến mất, thay bằng ánh mắt lạnh như băng. Ông ta tiến lại gần, tay giữ vai cô, thì thầm: “Chỉ cần ngoan ngoãn, em sẽ không mất gì cả.” My vùng vẫy nhưng toàn thân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng sau ngụm nước cam vừa uống. Cô hiểu mình đã bị đánh thuốc. Trong cơn mê loạng choạng, cô chỉ còn nghe tiếng khóa kéo và hơi thở gấp gáp…
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong phòng trực, quần áo xộc xệch, đầu đau như búa bổ. Cô biết rõ điều gì đã xảy ra nhưng không có bằng chứng. Vết bầm trên cổ tay, mùi nước hoa lạ còn vương trên áo chỉ khiến cô thêm đau đớn. Cô không thể kể với ai, bởi ai sẽ tin một cô y tá mới vào nghề tố cáo trưởng khoa danh tiếng?
My bắt đầu sống trong hoảng loạn. Cô bị mất ngủ, ăn không nổi. Mỗi lần đi qua hành lang tầng sáu là một cực hình. Một ngày, cô nhận được tin nhắn từ số cũ: “Em khôn ngoan thì mọi thứ sẽ êm đẹp. Đừng dại dột.” Cô hiểu đó là lời đe dọa.
Giữa lúc bế tắc, cô nhớ đến thầy giáo cũ của mình – ông Võ Khải, hiện là giám sát viên Hội Y tế tỉnh. Cô tìm gặp ông, kể toàn bộ sự thật. Ban đầu ông im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thầy tin em, nhưng cần bằng chứng.”
Dưới sự hướng dẫn của ông Khải, My âm thầm thu thập chứng cứ. Cô giữ lại bộ đồng phục dính vết lạ, chiếc ly thủy tinh đêm hôm đó, và bắt đầu ghi âm lại mọi lần bác sĩ Nam nhắn tin, gọi điện. Đồng thời, ông Khải sử dụng quyền hạn để truy xuất dữ liệu camera dự phòng của bệnh viện.
Khi mọi thứ đủ vững chắc, ông cùng My nộp đơn tố cáo lên thanh tra y tế và công an. Vụ việc nhanh chóng được điều tra. Những đoạn video cho thấy rõ sự xuất hiện bất thường của bác sĩ Nam vào đêm xảy ra sự việc. Kết quả giám định mẫu vật trùng khớp với ADN của ông ta.
Phiên tòa diễn ra công khai. My lần đầu đứng trước hàng trăm con mắt để kể lại câu chuyện mà cô từng muốn chôn sâu mãi mãi. Bác sĩ Nam cúi đầu, mặt tái xanh khi nghe bản án 18 năm tù vì tội hiếp dâm, lạm dụng chức vụ và đe dọa nhân chứng.
My rời khỏi bệnh viện Nhân Đức sau phiên tòa. Cô về quê một thời gian, sống cùng mẹ, tìm lại cân bằng sau cơn ác mộng. Nhưng rồi, cô quyết định quay lại nghề. Ba tháng sau, cô nhận công tác tại một trạm y tế huyện nhỏ. Nơi ấy, My được gọi là “cô điều dưỡng nhỏ với nụ cười ấm áp”.
Một lần, trong ca trực đêm, cô viết lên bảng trực một dòng chữ: “Người ta không sợ bóng tối, người ta chỉ sợ không ai nhìn thấy ánh sáng của mình.” Cô tin rằng, chính trong bóng tối ấy, mình đã tìm thấy ánh sáng lớn nhất: dũng khí.
Câu chuyện của Trần Diễm My không phải là một vụ án lẻ loi. Nó là hồi chuông cảnh tỉnh cho ngành y, cho xã hội và cho mỗi chúng ta: Đừng bao giờ im lặng trước cái ác. Sự im lặng, đôi khi, là thứ duy trì bóng tối lâu nhất. Nhưng chỉ cần một người cất tiếng, bóng tối ấy có thể bị xé toạc vĩnh viễn.