Một sự trở về… không dễ dàng

Ông Khánh muốn mời bà Tám quay lại làm giúp việc như trước. Nhưng bà từ chối. Bà nói không phải vì giận, mà vì lòng bà có vết xước. Ở tuổi này, điều bà cần không chỉ là công việc – mà là sự trân trọng.

– “Tôi sống đủ rồi. Không thiếu ăn, thiếu mặc. Chỉ thiếu một chỗ người ta tin mình.”

Gia đình trở về trong im lặng. Bữa cơm tối hôm đó, không ai nói gì nhiều, nhưng ai cũng biết, gia đình ấy đã mất đi một điều gì quý giá không dễ gì lấy lại được.

Một tuần sau, bà Tám nhận được một lá thư tay – viết bằng nét chữ còn nguệch ngoạc – của Minh. Cậu xin bà tha thứ lần nữa, kể rằng người giúp việc mới đã nghỉ, nhà lại lạnh lẽo. Cậu không ăn được cơm người khác nấu. Không ai nhớ sở thích nhỏ của cậu như bà.

Lá thư kết bằng dòng chữ:

“Nếu bà không thể về làm lại, thì ít nhất… xin bà cho con được gặp bà mỗi tuần. Dù chỉ để ăn một bữa cơm.”

Lá thư khiến bà Tám lặng người. Bà gói vài món ăn đơn giản, hôm sau ghé nhà Minh, chỉ để “đưa cho con một ít canh chua cá lóc”. Rồi dần dần, bà trở lại – không phải với tư cách người giúp việc – mà là một người thân của gia đình.

Chữa lành và thay đổi

Từ ngày bà Tám quay lại, không khí trong nhà ấm áp hơn hẳn. Không ai còn gọi bà là “giúp việc” nữa. Bà Thủy dạy Minh gọi bà là “bà Tám” như người trong nhà, chứ không phải là “dì” như trước.

Ông Khánh, người từng lạnh lùng và khô khan, giờ hay pha trà mời bà Tám, kể chuyện công ty, hỏi thăm sức khỏe. Bà Tám nói đùa:

– “Hồi xưa chú chỉ biết hỏi tôi lau nhà chưa xong thôi hà!”

Cả nhà bật cười. Sự giận hờn ngày nào như chưa từng tồn tại – nhưng ký ức thì còn đó, như một bài học sâu sắc.

Ông Khánh bắt đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện – một việc mà trước đây ông từng cho là “rảnh rỗi vô ích”. Ông và bà Thủy tổ chức những buổi nấu ăn cho người vô gia cư, và chính bà Tám là người khởi xướng điều đó.

Cuối cùng, một ngày nọ…

Gia đình có dịp tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 60 cho bà Tám. Họ mời những người hàng xóm cũ, đồng nghiệp của ông Khánh, bạn bè của Minh. Trong buổi tiệc nhỏ nhưng đầm ấm ấy, bà Tám nói một câu khiến ai nấy lặng đi:

– “Có lần tôi nghĩ mình chẳng còn giá trị gì khi bị nghi oan. Nhưng hóa ra… chính vết thương đó lại làm người khác thay đổi – và cũng làm tôi thấy mình vẫn còn có ích.”

Chiếc đồng hồ Rolex, thứ từng là trung tâm của một trận nghi kỵ, giờ nằm lặng lẽ trong hộp kính. Không ai còn nhắc tới nó nữa – vì cả nhà biết: giá trị lớn nhất không nằm ở vật chất, mà ở những con người bên cạnh ta, những mối quan hệ mà nếu mất đi rồi thì tiền cũng không mua lại được.