RÙNG MÌNH! Đứa Trẻ Nàү SιпҺ Ra Vớι CҺȃп Cá Sấu và Đuȏι Kỳ Quáι – Bí Mật Độпg Trờι Vḕ Ngườι Mẹ!
Tháng 9 năm 2018, tại một thị trấn nhỏ ven sông ở tỉnh Đông Hải, người dân xôn xao trước một tin tức chấn động: một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời với hình dạng dị thường – hai chân giống như chân cá sấu, phần đuôi dài nhô ra sau lưng và một phần da sẫm màu, sần sùi, không giống bất kỳ trẻ sơ sinh nào.
Đứa bé là con đầu lòng của Nguyễn Th;ị D;iệu L;inh, 24 tuổi, một cô gái có vẻ ngoài hiền lành, từng học trung cấp điều dưỡng, sống cùng mẹ già trong một căn nhà cấp bốn gần bến đò. Cô mang thai khi chưa lập gia đình, và suốt quá trình mang thai đều lặng lẽ, kín đáo, hiếm khi ra khỏi nhà.
Ngày sinh, Diệu Linh được đưa vào bệnh viện huyện. Khi hộ sinh kéo đứa bé ra khỏi bụng mẹ, tất cả chết lặng: đứa bé nặng 2,9kg, nhưng hai chân không giống chân người mà lại có lớp vảy lồi, móng sắc như vuốt thú, phần cuối cột sống nhô ra như một chiếc đuôi cá sấu nhỏ.
Bác sĩ lập tức yêu cầu chuyển viện lên tuyến trên. Hình ảnh đứa bé lan truyền nhanh chóng, báo chí đổ về đưa tin, còn người dân thì bàn tán không ngớt. Có người nói đây là “nghiệp quả”, có người lại cho rằng đó là con của một con vật nào đó chứ không phải con người.
Nhưng tất cả những giả thuyết kinh dị đều không gây chấn động bằng lời khai của chính người mẹ – Diệu Linh, khi cô hồi phục sau ca sinh mổ.
Ban đầu, Diệu Linh không chịu nói gì ngoài câu: “Đó là con tôi, xin đừng mang nó đi.” Nhưng trước áp lực dư luận và yêu cầu từ cơ quan điều tra, cô cuối cùng thổn thức kể ra sự thật khủng khiếp đã che giấu suốt gần một năm qua.
Mọi chuyện bắt đầu từ một đêm mưa lớn tháng 11 năm 2017. Khi ấy, Linh đang đi xe máy về nhà sau ca trực đêm ở phòng khám tư. Trên đoạn đường hoang vắng gần cánh đồng ngập nước, cô bị ngã xe, bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, trời vẫn mưa rả rích, áo quần cô bị xé rách, cơ thể ê ẩm, quần lót biến mất. Cô hoảng sợ chạy về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, nhưng không dám kể với mẹ vì sợ mang tiếng xấu, nhất là khi gia đình chỉ còn hai mẹ con nương tựa.
Ba tuần sau, Linh phát hiện mình mang thai.
Không biết cha đứa bé là ai, nhưng cô luôn bị ám ảnh bởi một giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại: trong đêm tối ẩm ướt, một sinh vật nửa người nửa cá sấu bò tới gần, thở phì phò, rít lên tiếng gầm kỳ dị và cưỡng ép cô giữa vũng nước lầy.
Cô giật mình tỉnh dậy mỗi đêm, tay nắm chặt tấm chăn ướt đẫm mồ hôi. Linh nghi ngờ mình bị cưỡng hiếp bởi một kẻ nào đó – hoặc điều gì đó – không giống người thường. Cô từng nghĩ đến việc phá thai, nhưng mỗi lần đến gần phòng khám, đứa bé trong bụng lại khiến cô buồn nôn, mệt lả, và có những cơn mộng du bí ẩn.
Dần dần, Linh trở nên kỳ quái. Cô không ăn thịt, không uống nước máy, chỉ dùng nước mưa hoặc nước múc từ ao sau nhà. Cô nói rằng đứa bé “sợ nước có clo”, và rằng nó chỉ bình yên khi nghe tiếng nước chảy hoặc tiếng ếch nhái.
Đến tháng thứ bảy của thai kỳ, Linh đi siêu âm, bác sĩ nghi ngờ dị tật nhưng không nói rõ. Cô từ chối chọc ối kiểm tra thêm. Cô bảo: “Tôi biết nó khác biệt, nhưng nó là máu thịt của tôi.”
Sau khi sinh, đứa bé được đặt tên là Phúc An – theo mong muốn của bà ngoại. Các bác sĩ chẩn đoán đây là một dạng đột biến gen cực hiếm, có thể do tác động của chất hóa học hoặc di truyền không rõ nguồn gốc. Tuy nhiên, nhiều dấu hiệu lại không thể giải thích bằng y học.
Phần đuôi sau lưng bé Phúc An có cấu trúc xương và mô mềm, có thể cử động nhẹ, giống như một phần cơ thể có chức năng. Hai chân bé tuy giống cá sấu nhưng vẫn co duỗi như người. Trí não bé phát triển bình thường, ánh mắt sáng và phản ứng linh hoạt.
Một nhóm chuyên gia từ nước ngoài đến thăm khám và đề nghị đưa bé sang viện nghiên cứu quốc tế. Nhưng Diệu Linh từ chối. Cô ôm con, khăng khăng: “Dù nó là gì đi nữa, nó vẫn là con tôi. Tôi sẽ không để ai đem nó đi mổ xẻ.”
Ba năm sau, bé Phúc An lớn lên như một đứa trẻ thông minh khác, nhưng ngoại hình khiến cậu bé phải sống biệt lập. Cô giáo mầm non từ chối nhận bé. Hàng xóm thì xì xào gọi bé là “quái thai”. Một vài nhóm cực đoan còn gửi thư nặc danh yêu cầu “trục xuất quỷ dữ”.
Diệu Linh một lần nữa bật khóc trước ống kính truyền hình: “Tôi không cần ai thương hại. Tôi chỉ mong người ta nhìn con tôi như một con người.”
Câu chuyện về Phúc An trở thành biểu tượng của sự tranh cãi giữa lòng tin khoa học và yếu tố tâm linh. Có người cho rằng đây là hậu quả của chất độc môi trường. Có người khẳng định Diệu Linh bị “nghiệp âm”. Một vài nhà ngoại cảm còn tuyên bố bé Phúc An là “linh hồn chuyển sinh từ linh vật của dòng sông”.
Dù nguồn gốc là gì, thì sự thật rõ ràng nhất vẫn là: đứa trẻ đó không có lỗi, và người mẹ ấy – dù từng bị tổn thương, sợ hãi, và bị xã hội quay lưng – vẫn chọn tình yêu làm ánh sáng dẫn đường.