“Bố bảo cháu nhảy xuống đi…”
Chiều hôm ấy, bầu trời Vịnh Hạ Long bất ngờ đổi màu như một điềm gở. Những mảng mây xám kéo đến từ phía chân trời, gió nổi lên từng đợt, dồn dập và lạ thường. Trên mặt nước tưởng chừng hiền hòa, từng con sóng bắt đầu dựng cao, vỗ mạnh vào mạn tàu Vịnh Xanh – một chiếc tàu du lịch hạng trung đang chở hơn 40 hành khách tham quan vịnh.
Lúc ấy là khoảng 16 giờ 30, giờ mà theo lịch trình, tàu đang trên đường quay về cảng. Trên boong tàu, người lớn rôm rả chuyện trò, trẻ nhỏ chạy quanh đùa nghịch, không ai ngờ rằng chỉ ít phút nữa, mọi thứ sẽ biến thành ác mộng.
Cậu bé Lê Minh Phúc, 9 tuổi, khi đó đang đứng cạnh lan can cùng cha mẹ mình. Gia đình Phúc từ Hà Nội vào chơi dịp nghỉ lễ. Với Phúc, đây là chuyến đi đầu tiên được nhìn thấy biển, được đi tàu, được cười vang trong gió mặn.
Nhưng rồi…
Một tiếng ầm vang lên. Con tàu rung lắc dữ dội. Một cơn sóng lớn như bức tường nước đổ ập vào mạn trái, khiến tàu nghiêng mạnh sang một bên. Tiếng la hét vang lên khắp khoang. Người lớn ôm chặt con cái, đồ đạc đổ ào ào xuống sàn. Không còn ai đủ bình tĩnh.
Phúc bị hất văng vào người bố. Người đàn ông ấy, dù ướt sũng và mặt tái đi vì hoảng loạn, vẫn ôm ghì lấy con trai, mắt nhìn thẳng vào mắt con trong vài giây quý giá cuối cùng. Ông cúi sát tai con, thì thầm một câu ngắn nhưng đanh thép:
“Phúc! Nhảy xuống! Giữ nhịp thở thật đều, không hoảng loạn! Tìm vật gì nổi mà bám vào. Bố mẹ sẽ ở ngay sau con.”
Cậu bé gật đầu, nước mắt ứa ra nhưng không kịp khóc. Một cơn sóng khác ập đến. Trong chớp mắt, Phúc bị đánh bật khỏi vòng tay cha và văng qua lan can.
Bầu trời, mặt nước, tiếng gió gào… tất cả hòa vào nhau thành một âm thanh khốc liệt và hỗn độn. Trong khoảnh khắc ấy, Phúc không biết mình đã rơi bao lâu, chỉ nhớ rõ cơ thể bị nước nuốt chửng, rồi xoáy sâu xuống lạnh buốt.
Nhưng cậu vẫn nhớ lời bố.
Phúc co người lại, giữ chặt hơi thở, hai tay đập mạnh để nổi lên. Cậu nhìn quanh, thấy một mảnh gỗ vỡ – có thể là từ lan can tàu – đang trôi lập lờ cách đó vài mét. Dùng hết sức, Phúc bơi đến, nắm chặt lấy, mặt ngoi lên khỏi mặt nước.
“Không khóc! Không gào! Bố mẹ sẽ đến ngay!” – lời bố vẫn vang trong đầu cậu, như một sợi dây dẫn đường giữa cơn hoảng loạn.
Tàu Vịnh Xanh chìm dần sau lưng, chỉ còn phần đuôi nhô lên trước khi bị nhấn chìm hoàn toàn.
Gần một giờ sau, đội cứu hộ mới tiếp cận được hiện trường trong điều kiện sóng lớn và tầm nhìn kém. Phúc là một trong những người đầu tiên được vớt lên – run rẩy, tím tái, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Khi các nhân viên y tế đưa Phúc vào trạm y tế gần bờ, cậu vẫn giữ mảnh gỗ trong tay như vật cứu mạng, liên tục hỏi: “Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
Ba tiếng đồng hồ sau, thi thể của bố Phúc được tìm thấy gần khu vực tàu chìm. Ông ôm chặt một chiếc phao cứu sinh, cách nơi Phúc trôi dạt gần trăm mét. Mẹ Phúc được cứu sống nhưng hôn mê vì ngạt nước. Khi tỉnh lại, bà chỉ nói được một câu:
“Anh ấy đẩy em ra… rồi chìm luôn…”
Phúc không khóc lúc nhận tin bố mình không qua khỏi. Cậu chỉ im lặng, tay vẫn giữ khư khư tấm gỗ mục. Phải nhiều ngày sau, khi người ta đưa em đến thắp nhang tiễn biệt cha, Phúc mới thốt lên trong tiếng nấc:
“Bố nói cháu phải nhảy… và bố sẽ ở ngay sau cháu. Bố đã giữ lời.”
Tấm ảnh cuối cùng người ta chụp được của gia đình Phúc là khi cả ba đang đứng bên lan can tàu, ánh nắng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ. Mãi mãi là một kỷ niệm đẹp – cũng là khởi đầu của một mất mát không gì bù đắp được.
Người cha ấy đã hy sinh chính mình để cứu con – không do dự, không sợ hãi. Và cậu bé ấy, giờ đây là biểu tượng của lòng dũng cảm, của một niềm tin giản dị vào tình phụ tử: “Bố bảo cháu nhảy xuống đi…”