Ôпg Lão CҺo Cȏ Gáι Xa Lạ Ngủ NҺờ Một Đȇm, NҺưпg KҺι Cȏ Lấү Ra Tám ẢпҺ, Ôпg Đã Vȏ Cùпg KιпҺ Ngạc

Ôпg Lão CҺo Cȏ Gáι Xa Lạ Ngủ NҺờ Một Đȇm, NҺưпg KҺι Cȏ Lấү Ra Tám ẢпҺ, Ôпg Đã Vȏ Cùпg KιпҺ Ngạc

Chiều thu, trời vùng núi cao se lạnh. Những đám mây thấp trườn qua rặng núi như làn khói lơ lửng, phủ lên cả bản làng một vẻ huyền hoặc mơ hồ. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm tách biệt cuối con đường đất dẫn vào rừng, ông Tư – một ông lão sống một mình đã hơn chục năm – đang nhóm lửa nấu cơm.

Cuộc sống của ông Tư giản dị và cô độc. Từ ngày vợ mất, con trai duy nhất bỏ xuống phố làm ăn rồi bặt vô âm tín, ông chọn ở lại vùng cao, sống với đám gà, vài gốc rau và những quyển sách cũ. Ông quen với sự im lặng, quen với tiếng gió rít qua khe cửa, quen cả với tiếng suối róc rách mỗi đêm vọng về từ rừng sâu.

Chiều hôm ấy, khi ông vừa cơm nước xong thì trời bỗng đổ mưa. Mưa rào bất ngờ, nặng hạt và lạnh ngắt. Ông Tư đang định đóng cửa sớm thì nghe tiếng gọi khẽ ngoài cổng:

“Ông ơi… cho cháu trú nhờ một đêm được không?”

Trước mắt ông là một cô gái trẻ, người ướt sũng, tóc dài rũ rượi, quần áo lấm lem bùn đất. Trông cô vừa mệt mỏi vừa hoảng hốt. Mắt mở to, ánh nhìn lạc lõng.

Không nghĩ ngợi nhiều, ông mở cửa:

“Vào đi cháu, trời thế này không đi đâu được nữa. Nhà ông nghèo, nhưng còn chút cơm, chút lửa.”

Cô gái lí nhí cảm ơn, bước vào, run rẩy ngồi bên bếp lửa. Ông Tư đưa cô cái áo khoác cũ, rót cho ly trà nóng. Cô im lặng suốt buổi, chỉ trả lời khi ông hỏi, nhưng ánh mắt luôn như đang giấu điều gì đó.

Tối hôm đó, ông Tư dọn cho cô một chỗ ngủ trên chiếc phản gỗ, còn mình nằm bên gian ngoài. Mưa vẫn rơi suốt đêm. Trong mơ hồ, ông nghe thấy tiếng sột soạt, như ai đó đang mở túi.

Sáng hôm sau, khi ông vừa định ra vườn thì cô gái lên tiếng:

“Ông ơi… cháu muốn cho ông xem cái này.”

Cô lấy trong túi ra một xấp ảnh đã cũ, ngả màu vàng. Ông Tư cầm lấy, vừa nhìn tấm đầu tiên thì sững người.

Đó là ảnh ông – nhưng là ảnh chụp lúc ông còn trẻ, đứng cạnh một người phụ nữ lạ mặt, phía sau là căn nhà cũ ở dưới phố. Rồi tấm tiếp theo, là ảnh ông bế một đứa bé sơ sinh. Những tấm sau, là từng giai đoạn lớn lên của đứa bé ấy – từ lúc tập đi, vào lớp một, đến tuổi thiếu niên.

Ông run run nhìn cô gái:

“Cháu… cháu lấy mấy tấm ảnh này ở đâu?”

Cô gái im lặng một lúc lâu, rồi nói như thì thầm:

“Người phụ nữ trong ảnh… là mẹ cháu. Và đứa bé đó… là cháu.”

Không khí như đông lại. Ông Tư lùi một bước, tim đập thình thịch. Đầu ông như có hàng trăm tiếng vọng dội về. Ông nhớ lại. Hơn hai mươi năm trước, trong một lần xuống phố làm thuê, ông từng quen một người phụ nữ tên Hoa. Họ ở bên nhau vài tháng, nhưng vì hoàn cảnh, ông rời đi mà không hẹn ngày trở lại. Khi ấy, ông không hề biết bà Hoa đã mang thai.

Cô gái tiếp tục:

“Mẹ cháu đã qua đời cách đây một tháng. Trước lúc mất, mẹ đưa cho cháu xấp ảnh này và ghi địa chỉ nơi đây. Mẹ bảo… nếu một ngày cháu cảm thấy cô độc nhất, hãy đến tìm người đàn ông trong ảnh.”

Ông Tư không nói được lời nào. Ông ngồi xuống ghế, nhìn cô gái thật lâu, rồi run giọng:

“Cháu tên gì?”

“Cháu tên là An. Mẹ đặt theo chữ “bình an”, mẹ bảo… dù không có cha, cháu cũng phải sống hiền lành.”

Trong khoảnh khắc ấy, ông Tư cảm thấy bao năm cô độc của mình như được lấp đầy. Ông khóc. Lần đầu tiên sau hàng chục năm.

Từ hôm đó, căn nhà gỗ nhỏ không còn lặng lẽ. Có tiếng nói cười, tiếng đàn ông già tập nấu món mới, tiếng con gái cắm hoa trước hiên nhà. Ông Tư thường kể cho An nghe về thời trai trẻ, về núi rừng và những điều giản dị. Còn An, cô chăm sóc ông như cha ruột – không cần xét nghiệm, không cần xác nhận. Máu mủ chẳng cần chứng minh khi trái tim đã biết.

Có đôi khi, người ta không biết mình đã bỏ lại điều quý giá nhất trong đời cho đến khi nó bất ngờ quay về, mang theo tám tấm ảnh, và một lời gọi: “Cha ơi…”


 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!