Cụ Bà 76 Tuổι Maпg TҺaι 30 Năm CҺưa SιпҺ KҺιếп Cả NgàпҺ Y Im Lặпg – Đếп KҺι Mổ, Bác Sĩ Lặпg Ngườι…
Bà Mười – tên thật là Nguyễn Thị Mười, năm nay đã bước sang tuổi 76, sống ở một vùng quê hẻo lánh thuộc miền Trung. Bà là một người phụ nữ hiền lành, lam lũ, cả đời chỉ biết đến ruộng đồng, chợ búa và con cái. Ai trong làng cũng biết bà Mười vì giọng cười sảng khoái, dáng đi hơi khom nhưng nhanh nhẹn, và nhất là… cái bụng lùm lùm như người đang mang thai tháng thứ sáu.
Bụng bà Mười to ra từ năm bà bốn mươi sáu tuổi. Khi ấy, ai cũng nghĩ bà có thai muộn. Nhưng qua vài tháng, bụng to nhưng không đau, không nghén, không thấy thai máy. Bà Mười cũng lấy làm lạ. Ra trạm y tế xã, y tá lắc đầu:
“Có khi là bướu gì đó chứ thai gì ở tuổi này nữa, bà à.”
Bà Mười định lên bệnh viện huyện khám, nhưng rồi vì chồng đau ốm, rồi con cái học hành, nhà cửa dột nát… mọi chuyện cứ thế bị bỏ qua. Bụng vẫn to, nhưng không đau, không hành hạ, bà mặc kệ. Sống chung với cái bụng ấy gần như thành quen. Người ta trêu, bà cười xòa:
“Con tui nó lười ra, chờ mẹ già rồi mới chịu chui ra đó mà!”
Câu chuyện tưởng chỉ là giai thoại vui ở làng, nhưng rồi một ngày, mọi thứ đổi khác.
Hôm ấy, bà Mười đang ngồi vo gạo thì bỗng nhiên thấy nhói bụng. Cơn đau lạ, âm ỉ, rồi dữ dội. Bà được con gái đưa đi cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Bác sĩ vừa siêu âm, vừa nhíu mày. Họ yêu cầu chụp CT.
Kết quả khiến cả phòng khám im bặt.
Trong bụng bà là một khối dạng thai nhi đã vôi hóa – gọi là “thai đá”. Một hiện tượng cực kỳ hiếm gặp, xảy ra khi thai nhi chết trong bụng mẹ nhưng không bị đào thải ra ngoài. Cơ thể mẹ sau đó bao bọc thai bằng lớp vôi hóa để tránh nhiễm trùng – như thể đang cố gìn giữ một sự sống đã mất.
Các bác sĩ hội chẩn khẩn cấp. Người thì nói nên mổ ngay, người lại lo lắng tuổi bà quá cao, mổ có thể nguy hiểm tính mạng. Sau nhiều tranh luận, cuối cùng bà Mười được chuyển lên bệnh viện trung ương để có thiết bị và đội ngũ tốt hơn.
Ngày mổ, bà Mười cười nhẹ nhàng:
“Lỡ nó ở với tui 30 năm rồi, nếu nó không muốn đi, thì cứ để vậy… Nhưng nếu mấy chú bảo nên mổ, thì tui nghe. Tui cũng muốn biết, đứa nhỏ ấy… mặt mũi ra sao.”
Ca phẫu thuật kéo dài gần 3 tiếng. Khi chiếc khối thai đá được lấy ra khỏi ổ bụng bà Mười, cả ekip phẫu thuật lặng người. Thai đã phát triển đến khoảng tháng thứ bảy, đầy đủ tay chân, xương sọ, thậm chí một phần da đầu vẫn còn được bao bởi lớp canxi mỏng.
Bác sĩ trưởng ca, một người dạn dày kinh nghiệm, đứng lặng hồi lâu rồi nói khẽ:
“Đây không chỉ là một trường hợp y khoa… đây là một bi kịch của tình mẫu tử.”
Bà Mười tỉnh dậy, gương mặt không buồn, cũng không vui. Bà nhìn cái hũ sứ nhỏ – nơi các bác sĩ đặt phần còn lại của thai đá – rồi khẽ nói:
“Con ở trong bụng mẹ ba mươi năm… giờ thì được nằm yên rồi ha?”
Sau ca mổ, bà Mười phục hồi kỳ diệu. Bác sĩ lắc đầu không hiểu nổi. Nhưng người làng bảo, vì bà sống nghĩa tình, nên trời thương.
Từ đó, ai gặp bà cũng kính trọng hơn. Cái bụng không còn nữa, nhưng cái tình mẫu tử mênh mông trong câu chuyện ấy thì mãi không ai quên được.