Thảm Án Dưới Chân Núi
Vào một đêm hè oi ả, ngày 26 tháng 5 năm 2022, tại thôn Nà Lẹm, một bản làng nhỏ nép mình dưới chân núi thuộc xã Thượng Lâm, huyện Lâm Bình, tỉnh Tuyên Quang, một cuộc gọi khẩn cấp xé tan màn đêm tĩnh lặng. Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia run rẩy, hoảng loạn, chỉ kịp thốt lên vài từ rời rạc: “Có mùi lạ… như xác chết… từ nhà số 27… đến ngay!”. Cuộc gọi ấy đã mở đầu cho một vụ án kinh hoàng, một thảm kịch khiến cả bản làng chìm trong nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
Khi đội khám nghiệm hiện trường của Công an huyện Lâm Bình đến nơi, căn nhà sàn gỗ số 27 hiện ra như một nấm mồ lạnh lẽo. Cửa chính cài then bên trong, cửa sổ khép hờ, không có dấu hiệu đột nhập hay xô xát. Nhưng thứ mùi tử khí nồng nặc, ghê rợn, len lỏi qua từng kẽ hở của vách gỗ, bám chặt vào không khí ngột ngạt. Cảnh sát phá cửa bước vào, và trước mắt họ là một cảnh tượng khiến tất cả chết lặng. Trên chiếc chiếu giữa nhà, mâm cơm tối vẫn còn nguyên: nồi canh măng chua nguội ngắt, đĩa thịt lợn luộc bốc mùi ôi thiu. Sáu con người, thuộc hai gia đình, nằm bất động khắp các gian nhà. Bốn người lớn và hai đứa trẻ, gương mặt tím tái, miệng sùi bọt trắng, không còn dấu hiệu của sự sống.
Ông Mạc Văn Sính, trưởng thôn, người gọi báo án, kể lại với giọng còn bàng hoàng: “Từ chiều tối hôm qua, chúng tôi đã ngửi thấy mùi lạ, cứ nghĩ là nhà ai làm mắm hay có con vật chết. Đến chiều nay, mùi nồng nặc như xác người phân hủy, không chịu nổi. Cả làng không ai dám đến gần.” Không có dấu hiệu chống cự, không vết dao, không tiếng súng. Chỉ có vài vết bầm tím kỳ lạ ở cổ tay của một số nạn nhân, nhỏ bé nhưng đủ khiến các điều tra viên dày dạn kinh nghiệm cảm thấy ớn lạnh.
Khám Nghiệm Hiện Trường
Đội pháp y phong tỏa hiện trường, làm việc trong sự im lặng tuyệt đối. Họ kiểm tra từng chi tiết: tấm chiếu, chiếc ghế, vết bẩn trên vách gỗ. Một chiếc chén sành vỡ, vài giọt rượu ngô vương vãi dưới bàn, một dấu tay mờ trên thành ghế. Sáu thi thể được ghi nhận: hai vợ chồng chủ nhà, hai người lớn tuổi là cha mẹ mỗi bên, và hai đứa trẻ chỉ mới tám, chín tuổi. Các thi thể nằm rải rác ở ba vị trí: buồng ngủ, gian ngoài, và một đứa trẻ gục cạnh bếp lửa đã tàn. Mọi thứ trông bình thường, nhưng một cảm giác chết chóc bao trùm lấy tất cả.
Anh Hoàng Văn Sơn, 40 tuổi, chủ nhà, là một thợ mộc hiền lành, ít va chạm. Thi thể anh có vết bầm tím ở cổ tay phải, da tái nhợt. Bà Lương Thị Mây, 65 tuổi, mẹ anh Sơn, nằm gục trên ghế dài, mắt trừng trừng, miệng sùi bọt trắng. Bé Hoàng Gia Bảo, 9 tuổi, con trai anh Sơn, được tìm thấy gần bếp, tay vẫn nắm chặt một chiếc ô tô đồ chơi bằng gỗ. Trong buồng ngủ, ông Triệu Văn Minh, 68 tuổi, bố chị Triệu Thị Nga, nằm trên giường, toàn thân tím tái. Bé Triệu Thảo Chi, 8 tuổi, con gái chị Nga, ôm chặt con búp bê vải như đang ngủ một giấc sâu. Chị Triệu Thị Nga, 36 tuổi, vợ anh Đặng Văn Thành, nằm sõng soài trên sàn, tay nắm chặt mảnh chăn thổ cẩm.
Không vết thương chí mạng, không dấu hiệu vật lộn. Đội kỹ thuật hình sự quét dấu vân tay, chụp ảnh mâm cơm từ nhiều góc độ. Bát đĩa vương vãi, chén rượu ngô chưa uống cạn, đĩa cá kho bốc mùi. Họ thu thập mẫu thức ăn, niêm phong từng hũ gia vị, chai nước mắm, chai rượu. Nguồn nước, bình ga, tủ thuốc gia đình đều được kiểm tra, nhưng không phát hiện gì bất thường. Duy chỉ có một vết chân nhỏ, có thể là của phụ nữ, in mờ trong lớp dầu mỡ dưới nền bếp.
Cuộc Điều Tra
Tổ điều tra dựng lại thời điểm tử vong: khoảng 20 giờ ngày 25 tháng 5, ngay sau bữa cơm gia đình. Đèn trong nhà vẫn bật, thức ăn chưa dọn, rượu còn dang dở. Câu hỏi lớn nhất là tại sao cả sáu người chết gần như cùng lúc? Khám nghiệm sơ bộ cho thấy khoang miệng các nạn nhân có bọt trắng, lợi hơi thâm—dấu hiệu ngộ độc, nhưng chưa rõ chất độc là gì. Mẫu dịch dạ dày, máu, tóc được lấy để phân tích. Một chiếc cốc có vết son môi mờ được đặc biệt chú ý. Ai đã uống từ cốc này? Ai là người cuối cùng cầm nó?
Lời khai từ hàng xóm không mang lại manh mối. Không ai lạ mặt ra vào, không tiếng động bất thường. Một ngôi nhà kín bưng, sáu thi thể không vết thương. Các điều tra viên nhận định đây không phải ngộ độc thông thường, mà là một vụ án mạng được che đậy hoàn hảo.
Ngày 27 tháng 5, kết quả giám định pháp y được gửi về, gây sốc cho cả tổ điều tra. Chất độc trong dạ dày các nạn nhân là một hợp chất xian hữu cơ không màu, không mùi, cực độc, không có trong thực phẩm thông thường. Đây là chất độc được đưa vào có chủ đích. Các điều tra viên quay lại hiện trường, phát hiện một hũ muối rang có dấu hiệu niêm phong bị bóc vụng về, trên nắp còn sót vài hạt bột trắng mịn. Mẫu bột được gửi đi phân tích ngay lập tức.
Đồng thời, tổ điều tra rà soát camera an ninh quanh khu vực. Một camera ở đầu thôn ghi lại hình ảnh mờ nhưng quan trọng: anh Đặng Văn Thành, chồng chị Triệu Thị Nga, và chị Hoàng Thị Lệ, vợ anh Hoàng Văn Sơn, đẩy một chiếc xe cải tiến chở bao tải lớn về phía khu đất hoang cuối vườn. Dáng đi và vóc người khớp hoàn toàn với hai người này. Đội kỹ thuật hình sự được điều đến khu đất hoang trong đêm. Họ phát hiện một hố đất mới đào, bên trong là một lọ thủy tinh chứa ít bột trắng. Kết quả giám định xác nhận chất độc trong lọ trùng khớp với chất độc trong dạ dày các nạn nhân.
Kẻ Thủ Ác Lộ Diện
Hung thủ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trộn chất độc vào thức ăn trong bữa cơm tối, rồi tìm cách phi tang chứng cứ. Đây không phải tai nạn, mà là một vụ giết người hàng loạt có tổ chức. Đặng Văn Thành và Hoàng Thị Lệ trở thành nghi phạm số một. Bầu không khí ở thôn Nà Lẹm chìm trong hoang mang. Hàng xóm bắt đầu kể lại những lần thấy Thành và Lệ lén lút đi cùng nhau, gợi lên tin đồn về một mối quan hệ bất chính.
Chiều ngày 30 tháng 5, tại trụ sở Công an huyện Lâm Bình, Thành và Lệ bị triệu tập thẩm vấn. Thành, 39 tuổi, dáng cao lớn, gương mặt xạm đen, lộ rõ vẻ căng thẳng. Lệ, 37 tuổi, mắt sưng húp, ngồi im lặng. Lời khai ban đầu của họ mâu thuẫn. Thành nói tối hôm đó đi uống rượu rồi về ngủ. Lệ khai ở nhà trông con. Nhưng khi hình ảnh từ camera được đưa ra, Thành im lặng, còn Lệ cúi gằm mặt.
Một nhân chứng, anh Ma Văn Quang, khai rằng đêm xảy ra án mạng, anh thấy Thành và Lệ rời nhà lúc 22 giờ, mang theo một bao tải nặng, gương mặt căng thẳng. Lời khai này khớp với dữ liệu camera. Phân tích chất độc cho thấy nó là hợp chất độc tính mạnh, chỉ có thể mua từ nguồn phi pháp. Các món ăn—canh măng chua, cá kho, thịt luộc—đều chứa chất độc.
Trong phòng thẩm vấn, Lệ bật khóc nức nở khi một nhân chứng ở bìa rừng khai nghe tiếng cuốc xẻng và tiếng thì thầm của một đàn ông và một phụ nữ từ khu đất hoang lúc 23 giờ. Thông tin này khớp với hố đất chứa lọ thủy tinh. Cuối cùng, Lệ thừa nhận toàn bộ kế hoạch. Giọng run rẩy, cô ta kể: “Tôi và anh Thành ngoại tình hơn một năm. Chồng tôi, anh Sơn, và vợ anh Thành, chị Nga, đã nghi ngờ. Bố mẹ hai bên cũng gặng hỏi. Trong bữa cơm hôm đó, họ hỏi thẳng. Chúng tôi sợ mọi chuyện vỡ lở, sợ mất tất cả.”
Thành, giọng lạnh lẽo, thừa nhận: “Tôi tìm mua chất độc trên mạng, giấu trong hũ muối rang. Chúng tôi trộn vào thức ăn tối hôm đó. Tôi rót rượu cho bố vợ, vẫn nói cười, nhưng trong lòng chỉ có sợ hãi. Tôi nhìn họ ngã xuống từng người.” Lệ bổ sung, giọng nghẹn ngào: “Khi thấy mẹ chồng và con trai tôi lịm đi, tôi run lên, nhưng không còn đường lui.”
Khi điều tra viên hỏi tại sao giết cả con mình, Lệ trả lời, giọng khiến mọi người chết lặng: “Tôi không muốn chúng lớn lên và biết mẹ là kẻ ngoại tình. Chúng tôi muốn mọi chuyện kết thúc trong một đêm.”
Bản Án
Ngày 11 tháng 8 năm 2022, Tòa án Nhân dân tỉnh Tuyên Quang mở phiên xét xử sơ thẩm. Phòng xử chật kín người. Thành và Lệ cúi gằm mặt trước vành móng ngựa. Bản cáo trạng nêu rõ: hai bị cáo đã bàn bạc, chuẩn bị chất độc, và đầu độc sáu người trong bữa cơm tối ngày 25 tháng 5. Các nạn nhân gồm người già, phụ nữ, và hai đứa trẻ vô tội. Viện kiểm sát khẳng định hành vi của họ đặc biệt nghiêm trọng, thể hiện sự vô nhân tính.
Lệ, giọng lý nhí, nói: “Bị cáo hối hận, không nghĩ hậu quả kinh khủng thế này.” Thân nhân các nạn nhân ngồi lặng im, nước mắt đã cạn. Chủ tọa tuyên án: Đặng Văn Thành và Hoàng Thị Lệ bị phạt tử hình. Tiếng búa gỗ vang lên, khép lại vụ án đẫm máu.
Dư Âm
Sau phiên tòa, căn nhà sàn số 27 trở thành nỗi ám ảnh của thôn Nà Lẹm. Không ai dám bước chân vào. Sáu nạn nhân ra đi, hai kẻ sát nhân nhận bản án thích đáng, nhưng nỗi đau vẫn còn. Vụ án là bài học đau đớn về sự phản bội, lòng ích kỷ, và bóng tối ẩn giấu trong những con người tưởng chừng thân yêu. Sáu con người, ba thế hệ, chết chỉ để che đậy một mối quan hệ bất chính. Hai đứa trẻ không bao giờ biết vì sao mình phải chết. Công lý được thực thi, nhưng dư âm của tội ác này sẽ mãi ám ảnh, như lời nhắc nhở rằng đôi khi, thứ giết chết con người không phải hung khí, mà là sự lừa dối và lòng ích kỷ tột cùng.