ĐỪNG ĐỢI CÓ TIỀN MỚI BÁO HIẾU – CHA MẸ GIÀ CHẲNG ĐỢI ĐƯỢC ĐÂU

ĐỪNG ĐỢI CÓ TIỀN MỚI BÁO HIẾU – CHA MẸ GIÀ CHẲNG ĐỢI ĐƯỢC ĐÂU

1. Căn bếp cuối xóm và người đàn bà tóc bạc

Ở một vùng quê nghèo thuộc huyện Phú Thiện, Gia Lai, có một người đàn bà già sống trong căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ. Mọi người gọi bà là bà Tư Duyên, góa bụa từ sớm, một mình nuôi ba đứa con trưởng thành. Nhưng khi tôi biết đến bà, trong căn nhà ấy chỉ còn bà và một con chó nhỏ, vì ba người con của bà – đều đã rời làng từ rất lâu rồi.

Bà Tư mỗi sáng đều dậy từ 4 giờ, nhóm bếp nấu nồi chè đậu xanh đem ra chợ bán. Cái chợ làng nhỏ xíu, nhưng người ta vẫn quen mua chè của bà – vì vừa rẻ, vừa ngọt, lại thơm mùi gừng và bàn tay nhăn nheo tảo tần. Bà nói vui với tôi: “Bán để có cái cớ nói chuyện với người ta, chứ già rồi, ở nhà thì biết nói với ai đâu con.”

Tôi là Lâm, một phóng viên trẻ từ Sài Gòn về quê ngoại ở tạm, định bụng viết vài bài “đời thường”, ghi lại những câu chuyện cũ kỹ tưởng như vô hình giữa nhịp sống hiện đại. Nhưng tôi không ngờ rằng, bà Tư – người đàn bà gầy guộc ấy – sẽ dạy tôi một bài học lớn về chữ hiếu mà tôi chưa từng thực sự hiểu.


2. Người con trai tài giỏi và lá thư không gửi

Bà Tư có ba người con. Đứa lớn nhất là Lê Văn Thành, học giỏi từ nhỏ, từng là niềm tự hào của cả làng. Thành học xong đại học ở Hà Nội, rồi sang Nhật làm kỹ sư. Ngày đi, bà Tư khóc suốt: “Má sợ, sợ con đi rồi, chẳng quay về nữa.”

Thành gọi về thường xuyên năm đầu tiên. Nhưng rồi ít dần. Mỗi năm chỉ một lần. Gửi tiền đều đặn mỗi tháng, nhưng không gửi lời hỏi han.

Tôi từng thấy bà ngồi dưới ánh đèn dầu, mở điện thoại cũ, run run gọi Facetime. Nhưng không ai bắt máy. Có hôm tôi thấy bà cười buồn:

“Nó nói con trai thì không cần về thường xuyên, miễn sao gửi tiền đầy đủ cho má. Nhưng mà con ơi, má ăn đâu có hết tiền, mà nhớ thì lại không có ai bên cạnh.”

Trong hộc tủ nhỏ, bà giữ một chiếc phong bì đã úa vàng, bên trong là bức thư viết tay chưa bao giờ gửi. Tôi xin phép được đọc, bà gật đầu. Trong thư, bà viết:

“Má nhớ con lắm, không phải vì con mua cho má tủ lạnh, hay máy giặt đâu… Má nhớ tiếng con cười, nhớ lúc con giận má cũng đáng yêu. Má sợ một ngày má không còn nhớ nổi giọng con nữa. Con à, con đừng gửi tiền nữa, má già rồi, chỉ cần con về thôi.”


3. “Con đi làm ăn xa” – lời hứa không thành hiện thực

Hai người con còn lại của bà Tư – một người đi làm công nhân ở Bình Dương, một người lấy chồng ở Đà Nẵng – cũng đều “bận”. Ai cũng bận.

Người con gái thì nhắn tin: “Má ráng ăn uống. Tết này vợ chồng con về.” Nhưng ba năm rồi không thấy Tết nào về. Bà từng xé lịch mỗi ngày, trông con về. Nhưng đến Tết, bà lặng lẽ nhổ từng tờ lịch – rồi vứt vào bếp lửa.

Có một đêm trời mưa rất to, bà bị sốt cao. Tôi vội chạy đi mua thuốc, còn gọi người hàng xóm sang giúp. Trong cơn mê sảng, bà thều thào:

“Thành ơi… về với má đi con… Má lạnh lắm… Má sợ nằm một mình…”

Tôi ngồi cạnh, thấy nước mắt bà chảy ra – không phải vì cơn sốt, mà vì nỗi cô đơn. Người ta thường nói già rồi thì sợ bệnh. Nhưng tôi thấy bà sợ trống vắng hơn cả bệnh tật.


4. Chiếc xe hơi và nấm mộ đất

Ba tháng sau, một ngày đầu mùa mưa, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước đầu ngõ nhà bà. Người bước xuống là một người đàn ông mặc vest – tôi nhận ra đó là anh Thành. Anh về. Nhưng muộn rồi.

Bà Tư vừa mất sáng hôm đó.

Đột quỵ.

Một mình.

Anh Thành quỳ sụp xuống trước bàn thờ mẹ, không khóc thành tiếng. Chỉ run run cầm tấm ảnh chân dung đen trắng của bà, rồi tự vả vào má mình:

“Con bất hiếu quá má ơi… con chỉ lo kiếm tiền… con tưởng má còn chờ được…”

Tôi đứng đó, không nói gì. Lòng nghẹn lại. Đứa con từng học giỏi nhất làng, từng khiến mẹ tự hào, giờ quỳ dưới chân bà trong sự im lặng của người đã khuất. Có bao nhiêu tấm séc, bao nhiêu đô la cũng chẳng đánh đổi được một ánh nhìn trìu mến cuối đời của mẹ.


5. Đám tang vắng người thân, đông hàng xóm

Người ta đến tiễn bà rất đông – toàn hàng xóm, người quen trong chợ, những người từng ăn chè của bà. Họ khóc, họ kể lại chuyện bà giúp người, chuyện bà đưa cháo cho bà cụ hàng xóm bị liệt, chuyện bà nhận nuôi một con chó hoang bị bỏ rơi.

Trong khi đó, ba đứa con của bà đứng lặng im. Họ ăn mặc chỉn chu, đưa tang bằng xe hơi, thuê dàn nhạc, đội lễ. Nhưng bà đâu còn nhìn thấy? Bà đâu còn cần?

Một cụ bà hàng xóm kéo tay tôi, thở dài:

“Bà Tư cả đời chỉ cần ba đứa con, chứ có cần gì lộng lẫy đâu con ơi…”


6. Lời nhắn gửi cuối cùng

Sau đám tang, anh Thành ở lại hai ngày để dọn dẹp căn nhà. Khi lật tấm phản cũ, anh tìm thấy một quyển sổ nhỏ. Đó là nhật ký của bà, ghi lại từng ngày con gọi điện, từng lần bà mua gì bằng tiền con gửi, và cả những ngày bà buồn vì không ai ở cạnh.

Ở cuối sổ là dòng chữ:

“Thành về rồi… dù má chết, má vẫn mong thấy con. Má tha lỗi cho con rồi.”

Anh gập sổ lại, ôm vào ngực, rồi bật khóc lần đầu tiên trong đời như một đứa trẻ.


7. Tình yêu không chờ đợi

Tôi rời khỏi làng một tuần sau đó. Trong lòng mang theo một câu hỏi lớn: Vì sao con cái cứ nghĩ rằng tiền bạc là tất cả?

Bà Tư đâu cần xe hơi, nhà lầu, vật chất sang trọng. Bà chỉ cần có người ngồi cạnh lúc đau, có người mời một chén nước trà, có người nghe bà kể lại chuyện ngày xưa.

Tôi nhớ đến câu nói của bà:

“Hiếu thảo không đợi tuổi đâu con. Đứa con 5 tuổi cũng có thể báo hiếu được, nếu nó biết ôm mẹ mỗi ngày.”


KẾT

Đừng đợi có tiền mới báo hiếu. Đừng đợi có nhà cao cửa rộng mới nghĩ đến việc về quê. Cha mẹ không cần vật chất để sống – họ cần con cái để sống tiếp.

Một chén trà, một lời hỏi thăm, một cái ôm – đôi khi đáng giá hơn cả một căn nhà bạc tỷ mà con cái chỉ gửi về chứ không bao giờ bước chân về quê nữa.

Đừng để đến khi ngồi cạnh một nấm mộ rồi mới khóc. Khi ấy, tất cả đã quá muộn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!