KҺu Cȏпg NgҺιệp Đồпg Naι: Nữ Taү Vịп Karaoke Bị Sιết Cổ & Màп KịcҺ Taι N.ạп Hoàп Hảo Của Huпg TҺủ
Khu công nghiệp Tam Phước, Đồng Nai – nơi tấp nập công nhân, xe cộ và những dãy quán karaoke hoạt động nhộn nhịp về đêm. Nhưng chính nơi tưởng như sôi động ấy lại là hiện trường của một cái chết đầy bí ẩn, khiến cả khu công nghiệp rúng động trong nhiều ngày liền.
Nạn nhân là Nguyễn Thị Thanh Hằng, 28 tuổi, làm nhân viên phục vụ tại quán karaoke Phượng Hồng nằm ngay sau dãy nhà trọ công nhân. Được mô tả là người hoạt bát, ưa nhìn, Hằng thường xuyên phục vụ những khách quen có điều kiện. Không ai ngờ, cô lại bị phát hiện chết trong phòng trọ vào một sáng thứ Ba, với dấu hiệu siết cổ, không mặc quần áo, nhưng hiện trường được sắp xếp như một vụ tự tử hoặc tai nạn té ngã.
Khi cảnh sát đến, căn phòng trọ vẫn khóa trong. Chủ nhà trọ thấy bất thường vì cả đêm không nghe tiếng động, còn Hằng thì không đi làm như mọi khi. Phá cửa xông vào, họ phát hiện cô nằm trên sàn nhà lạnh ngắt, cổ có vết bầm tím, móng tay gãy, trên người không một mảnh vải. Điều đáng nói là không có dấu hiệu xáo trộn, tài sản không mất mát.
Cảnh sát nhanh chóng nhận định đây là một vụ giết người được dàn dựng khéo léo thành tai nạn. Tử thi được đưa đi giám định pháp y. Kết quả: cô Hằng chết do bị siết cổ bằng tay, thời gian tử vong khoảng 10 tiếng trước khi được phát hiện.
Ban đầu, mọi nghi ngờ dồn về phía khách hàng thường xuyên – trong đó có một người tên Minh, là trưởng nhóm bảo trì của công ty gần đó. Minh 34 tuổi, đã có vợ con ở quê nhưng sống một mình tại nhà trọ. Minh và Hằng từng nhiều lần bị bắt gặp đi cùng nhau, thậm chí còn từng bị đánh ghen ngay tại quán karaoke. Nhưng Minh có bằng chứng ngoại phạm: tối hôm xảy ra án mạng, anh đang trực ca đêm có camera xác nhận.
Một người khác cũng lọt vào tầm ngắm là Dũng – tài xế xe container, thường xuyên lui tới quán Phượng Hồng. Dũng từng thuê phòng trọ gần đó, có thời gian qua lại mờ ám với Hằng. Dũng cũng từng vay cô một số tiền lớn nhưng không trả. Tuy nhiên, hắn đã rời khỏi khu trọ hai ngày trước vụ án.
Vụ án tưởng chừng đi vào ngõ cụt thì một chi tiết nhỏ khiến cảnh sát để ý: camera trước dãy trọ bị mất tín hiệu đúng vào thời điểm 10 giờ tối hôm xảy ra vụ án – khoảng thời gian dự đoán nạn nhân bị sát hại. Ai đó đã cố tình vô hiệu hóa camera.
Tổ điều tra rà soát lại danh sách khách quen và phát hiện một cái tên lạ: Hoàng – nhân viên kỹ thuật của hãng điện lạnh, từng đến sửa điều hòa cho quán Phượng Hồng và có giao du với Hằng. Hắn không nằm trong danh sách tình nghi ban đầu vì ít xuất hiện, nhưng lại biết rất rõ vị trí camera và hệ thống điện.
Khi bị triệu tập, Hoàng tỏ ra bất hợp tác, khai vòng vo. Tuy nhiên, bằng các chứng cứ thu thập được từ vết da chết dưới móng tay nạn nhân và dấu vân tay mờ trên khóa cửa, cảnh sát có đủ cơ sở buộc tội.
Tại cơ quan điều tra, Hoàng cúi đầu khai nhận toàn bộ. Hắn vốn say mê Hằng sau vài lần sửa máy lạnh trong quán. Hắn tìm mọi cách tiếp cận cô, dùng quà cáp, tiền bạc để lấy lòng. Nhưng Hằng xem hắn chỉ như khách lạ, không mặn mà gì.
Tối hôm đó, Hoàng rình lúc cô về phòng trọ, giả vờ mang đồ đến trả. Khi Hằng mở cửa, hắn xông vào, giở trò cưỡng bức. Bị chống cự, hắn bóp cổ đến chết. Sau đó, hắn dựng hiện trường như một vụ trượt chân, lau sạch mọi dấu vết, xóa dữ liệu camera rồi quay về phòng trọ như không có gì xảy ra.
Hắn nghĩ kế hoạch hoàn hảo, nhưng vẫn không thể vượt qua được ánh mắt sắc bén của điều tra viên.
Vụ án khép lại, Hoàng nhận án tử hình. Nhưng cái chết của Hằng vẫn còn để lại ám ảnh cho những cô gái trẻ bươn chải giữa thành phố xa hoa. Giữa ánh đèn mờ của quán karaoke, không ai biết phía sau nụ cười là bao nhiêu tổn thương, và phía sau một cái chạm vai có thể là bóng dáng của tử thần đang rình rập.
Ở khu công nghiệp ấy, người ta vẫn thì thầm với nhau rằng, mỗi khi có cơn gió lạnh đi ngang qua dãy trọ cũ, người ta lại nghe tiếng khóc thút thít, và ai ngủ ở căn phòng trọ số 7 – nơi Hằng từng ở – đều mơ thấy một cô gái đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía cổng, như đang đợi ai quay về mà mãi không tới…