3 Đứa Trẻ Việt Mất Tích Bí Ẩn Ở Mỹ, 17 Năm Sau Trở Về Trong Thân Phận Không Ai Ngờ Tới
Vào một buổi sáng tháng 10 năm 2005, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa lúc trời còn tối trong căn hộ nhỏ tại Garden Grove, California. Ông Hưng và bà Duyên, một cặp vợ chồng người Việt nhập cư, vội vã tỉnh giấc. Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng nhưng khẩn cấp của cảnh sát địa phương: “Ba đứa con trai của quý vị đã mất tích trong đêm.”
Không có dấu hiệu đột nhập, không tiếng la hét, không lời nhắn. Người giữ trẻ – một sinh viên gốc Việt – được phát hiện bất tỉnh trong bếp, nghi bị bỏ thuốc. Camera an ninh chỉ ghi được hình ảnh một chiếc xe tải trắng rời khỏi khu chung cư lúc hơn 1 giờ sáng, biển số mờ, người bên trong không rõ mặt.
Minh, Trí và Tài – ba đứa trẻ sinh ba, mới ba tuổi, biến mất không dấu vết.
Cuộc tìm kiếm được khởi động ngay lập tức. Báo đài gốc Việt đưa tin rầm rộ. Hàng trăm tờ rơi in hình ba cậu bé được dán khắp nơi – chợ Phước Lộc Thọ, tiệm phở, nhà sách, trạm xăng.
FBI vào cuộc, phối hợp với cảnh sát Garden Grove. Nhưng sau một tuần, rồi một tháng, mọi manh mối dần nguội lạnh. Không có cuộc gọi đòi tiền chuộc, không thư nặc danh, không ai nhận trách nhiệm.
Căn hộ vẫn còn nguyên ba bộ đồ ngủ treo trong tủ. Giường vẫn xếp gọn. Nhưng con thì không về nữa.
Ông Hưng bắt đầu hành trình đơn độc đi tìm con. Ông bán dàn loa, bán xe, gửi thư tay tới các trung tâm trẻ em ở nhiều bang, gọi điện, đi xe buýt qua các bang – mang theo một túi tài liệu, ba tấm ảnh, và một tia hy vọng mong manh.
Bà Duyên thì thu mình lại, gần như mất khả năng cảm xúc. Bữa tối không ai dọn. Căn nhà lặng thinh, và ba chiếc ghế trẻ em vẫn giữ nguyên chỗ.
Họ không cãi nhau, không khóc nhiều nữa – vì đã qua giai đoạn đau đớn. Họ chỉ sống như hai cái bóng trong một mái nhà cũ, chờ điều gì đó không ai dám gọi tên là “phép màu”.
Tháng 10 năm 2022, một người đàn ông gốc Việt tên Nguyễn Văn Nghiêm nhập viện ở San Jose vì bệnh phổi giai đoạn cuối. Không người thân bên cạnh. Trong một buổi tối, ông xin giấy bút và viết ba chữ: “Tôi muốn thú tội.”
Ông kể rằng năm 2005, vì vợ không thể sinh con, ông đã liên hệ với một người đàn ông gốc Á tên Trung Giang – chuyên cung cấp trẻ em “không rõ nguồn gốc”. Với giá 120.000 USD, ông đã nhận ba đứa trẻ sinh ba tại một nhà kho gần Fresno.
Ông và vợ đổi tên ba đứa trẻ thành Huy, Lâm và Khang, tạo giấy tờ giả, nuôi dạy chúng trong tình yêu thương – nhưng luôn sống trong mặc cảm và sợ hãi.
Năm 2023, cảnh sát tiến hành giám định DNA ba người con của ông Nghiêm. Cả ba đang sống ở ba bang khác nhau, đều thành đạt và không hề biết quá khứ thật sự của mình.
– Nguyễn Minh Huy là bác sĩ nội trú tại San Diego.
– Nguyễn Đức Lâm là luật sư tại San Francisco.
– Nguyễn Thành Khang là sinh viên nghệ thuật tại New York.
Kết quả: cả ba chính là ba đứa trẻ sinh ba mất tích tại Garden Grove năm 2005.
Tháng 12/2023, họ gặp lại ông bà Hưng – cha mẹ ruột – trong một căn phòng im lặng tại khách sạn. Không ai nói gì ngay. Chỉ có ông Hưng lấy ra ba chiếc vòng chỉ đỏ đã giữ suốt 17 năm và đặt lên bàn.
Minh, Trí, Tài không khóc. Nhưng không ai rời đi.
Họ quyết định khôi phục lại tên thật. Trong hồ sơ năm 2024, lần đầu tiên sau gần 20 năm, tên ba đứa trẻ được ghi lại trọn vẹn: Nguyễn Minh, Nguyễn Chí, Nguyễn Tài.
Trước khi mất, ông Nghiêm được ba người con viết thư cảm ơn và tha thứ. Ông ra đi trong yên bình, mang theo ba bức ảnh mẫu giáo – là thứ duy nhất ông giữ lại bên mình suốt 17 năm.
Từ lời thú tội của ông Nghiêm, cơ quan liên bang mở lại điều tra và phát hiện một đường dây buôn trẻ em xuyên tiểu bang từng hoạt động từ 2003–2007.
Hàng trăm gia đình được yêu cầu xét nghiệm DNA. Một số trường hợp thất lạc con trong quá khứ bất ngờ tìm lại được.
Minh, Chí và Tài không đứng ngoài:
– Minh lập chương trình y tế cộng đồng cho cha mẹ có con mất tích.
– Chí thành lập nhóm pháp lý “Tái Sinh”, hỗ trợ các vụ nuôi con trái phép.
– Tài sáng tác nhạc và tổ chức hòa nhạc cho các gia đình bị chia cắt.
Đầu năm 2025, cả ba chính thức đổi tên hợp pháp theo giấy khai sinh ban đầu. Minh chuyển về Garden Grove, làm bác sĩ cộng đồng. Chí mở văn phòng luật riêng. Tài dạy nhạc bán thời gian tại California.
Họ không sống chung nhà, không tổ chức lễ mừng lớn. Nhưng mỗi chiều thứ Bảy, cả ba đều quay về căn nhà mới của ông bà Hưng – và bữa cơm luôn được dọn sẵn sáu phần.
Căn hộ cũ nơi vụ mất tích xảy ra được gia đình hiến lại cho thành phố – chuyển thành “Nhà Gặp Lại”, nơi dành cho các gia đình đang chờ tin tức con mất tích.
Sau 17 năm, ba đứa trẻ trở về, không mang ký ức nguyên vẹn – nhưng mang theo sự thật và lòng biết ơn.
Minh từng nói trong một buổi hội thảo:
“Chúng tôi không phải nạn nhân. Chúng tôi là người may mắn vì vẫn được ai đó chờ đợi suốt 17 năm, không đòi hỏi, không oán trách. Và chỉ vì ngọn đèn ấy chưa bao giờ tắt, chúng tôi mới tìm được đường trở về.”