Ngườι Đàп Ôпg 40 Tuổι Cứu 4 Đứa Trẻ Ở Bãι Rác – 13 Năm Sau NҺậп Được Sự Đḕп Đáp KҺȏпg Ngờ

Ngườι Đàп Ôпg 40 Tuổι Cứu 4 Đứa Trẻ Ở Bãι Rác – 13 Năm Sau NҺậп Được Sự Đḕп Đáp KҺȏпg Ngờ

Một đêm đông lạnh buốt, tại khu công nghiệp cũ phía Tây thành phố, nơi những con hẻm nhỏ phủ kín bóng tối và rác rưởi, Thành – một người đàn ông độc thân, bước sang tuổi 40 – rảo bước về căn phòng trọ cũ kỹ của mình sau ca làm bảo vệ đêm.

Cuộc đời anh là một chuỗi ngày lặp đi lặp lại: lặng lẽ làm, lặng lẽ về, lặng lẽ sống. Từ ngày vợ bỏ đi, anh không còn biết thế nào là hy vọng. Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn anh và những ký ức buồn.

Đêm đó, khi đi ngang bãi rác gần đường tàu bỏ hoang, Thành chợt nghe thấy tiếng khóc yếu ớt văng vẳng đâu đó. Tiếng khóc không giống mèo hoang, mà là… tiếng trẻ sơ sinh.

Đôi chân anh chậm lại. Tim đập nhanh. Bằng linh cảm, anh lần theo âm thanh tới một đống rác lớn phủ bạt bẩn. Dưới lớp bạt ẩm lạnh ấy, anh kinh hoàng khi phát hiện bốn đứa trẻ sơ sinh, cuộn tròn trong tấm chăn mỏng – hai bé gái, hai bé trai – yếu ớt và run rẩy.

Ai đã nhẫn tâm bỏ rơi chúng ở nơi khốn cùng này?

Thành lập tức cởi chiếc áo khoác cũ của mình, ôm chặt cả bốn đứa trẻ vào lòng. Anh gọi xe cấp cứu bằng giọng run rẩy:

“Tôi vừa tìm thấy bốn đứa trẻ sơ sinh… Chúng lạnh lắm, xin hãy đến nhanh…”

Tại bệnh viện, các bác sĩ xác nhận cả bốn đều bị suy dinh dưỡng nặng và mất nhiệt, nhưng may mắn còn cứu được. Khi y tá hỏi:

“Anh là người thân của các bé à?”
Thành trả lời không do dự:
“Không. Nhưng tôi sẽ là người cha của chúng – nếu các bé cần một người.”

Từ khoảnh khắc ấy, số phận anh rẽ sang một con đường khác. Thành quyết định: nhận nuôi cả bốn đứa trẻ.

Việc nhận nuôi không dễ. Là một người đàn ông độc thân, làm bảo vệ, sống trong căn trọ nghèo – anh không có lợi thế nào để được nhận quyền nuôi dưỡng. Nhưng anh không bỏ cuộc.

Anh đi học các lớp làm cha mẹ, học thay tã, pha sữa, ru ngủ. Anh sửa lại căn phòng trọ bé tí, biến nó thành tổ ấm cho 4 thiên thần nhỏ. Từng góc nhà đều có bàn tay anh chăm chút – từ những chiếc nôi gỗ thô sơ đến bình sữa nhựa giá rẻ.

Hàng xóm ban đầu dị nghị. Họ xì xào:

“Gàn thật. Nghèo rớt mà đòi nuôi bốn đứa trẻ sơ sinh!”
Nhưng dần dần, chính sự kiên trì của Thành làm họ thay đổi.

Cô Mai tặng đồ chơi cũ. Bác Bảy sửa xe miễn phí. Cô Lan hàng tạp hóa thường bỏ thêm bịch bỉm vào túi cho anh.

Bốn đứa trẻ – An, Bình, NgọcPhúc – lớn lên từng ngày. Mỗi bé mang một nét riêng:

  • An – chị cả, lanh lợi, tình cảm, luôn chăm sóc các em.

  • Bình – chững chạc, điềm đạm, là “ông cụ non” của nhóm.

  • Ngọc – hồn nhiên, hay cười, ánh mắt lúc nào cũng sáng rỡ.

  • Phúc – cậu út ít nói, hay lặng lẽ quan sát nhưng rất sâu sắc.

13 năm trôi qua, Thành chưa từng bỏ một bữa ăn, một buổi học hay một buổi họp phụ huynh nào của các con. Dù cuộc sống khó khăn, anh chưa từng để các con thiếu yêu thương.

Anh làm việc gấp đôi, nhận thêm ca đêm, phụ hồ cuối tuần. Những đồng tiền ít ỏi anh dành hết để lo cho 4 đứa trẻ. Có đêm, anh sốt nhưng vẫn ngồi canh Phúc bị ho, Ngọc sốt nhẹ, hay Bình bị trượt chân trong nhà tắm.

Những lúc yếu lòng, chỉ cần nghe An nói:

“Bố ơi, bố đừng mệt nhé. Bọn con thương bố lắm.”
Là mọi mỏi mệt lại tan biến.

Thành biết, nếu hôm ấy anh không dừng lại ở bãi rác… có lẽ giờ đây bốn sinh mạng ấy đã không còn.

Ngày kỷ niệm 13 năm, An – giờ đã là thiếu nữ lớp 8 – nói:

“Bố đã cứu chúng ta, giờ đến lúc chúng ta làm điều gì đó cho bố.”

Cả bốn đứa trẻ cùng lên kế hoạch: tổ chức một bữa tiệc cảm ơn bí mật. Các em làm thiệp mời, tự học nấu ăn đơn giản, trang trí căn nhà bằng bóng bay và đèn nhấp nháy.

Khi Thành đi làm về, thấy căn phòng sáng rực, bàn tiệc đầy món ăn, và bốn đứa con đứng xếp hàng chờ đón anh, anh bàng hoàng đến nghẹn lời.

An thay mặt cả nhóm bước lên, đưa cho bố một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một khung ảnh gia đình chụp 5 người họ cùng dòng chữ viết tay:

“Gia đình chúng ta – Mãi mãi bên nhau.”

Thành bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, anh không giấu nước mắt. Bởi anh biết, mình không còn cô đơn nữa.

Từ một người đàn ông cô độc, Thành đã trở thành một người cha vĩ đại. Bốn đứa trẻ ấy không chỉ là món quà định mệnh mà còn là sự cứu rỗi cho cuộc đời anh.

Nay, trong khu trọ cũ kỹ năm nào, người ta không còn gọi anh là “gàn” hay “dở hơi”, mà là:

“Ông Thành – người cha của bốn đứa trẻ từ bãi rác.”

Anh không giàu. Căn nhà anh ở vẫn bé. Nhưng lòng anh rộng lớn hơn bất kỳ biệt thự nào.

“Không cần là người sinh ra, chỉ cần đủ yêu thương và dũng cảm, bạn đã là cha mẹ.”
“Tình yêu không cần máu mủ – chỉ cần một trái tim không bao giờ quay lưng.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!