Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10 triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén rút ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10 triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén rút ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh

Xuân là một người phụ nữ mạnh mẽ và tài giỏi. Ở tuổi ba mươi tám, cô là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn, quản lý hàng trăm nhân viên, đưa công ty vươn xa trên thị trường quốc tế. Trong mắt mọi người, cô là biểu tượng của thành công, bản lĩnh và trí tuệ. Nhưng ít ai biết, sau ánh hào quang ấy, người phụ nữ ấy luôn dành trọn trái tim cho một người đàn ông giản dị: chồng cô – Minh.

Minh không có sự nghiệp nổi bật, chẳng chức tước địa vị. Anh chọn lùi về sau hậu trường, chăm lo nhà cửa, nấu ăn, đưa đón con, và là chỗ dựa lặng lẽ cho Xuân sau mỗi ngày làm việc căng thẳng. Nhiều người gièm pha rằng Minh là “kẻ ăn bám”, là “người đàn ông núp váy vợ”, nhưng Xuân chưa một lần bận tâm đến điều đó. Với cô, Minh là mái nhà an yên nhất giữa cơn bão thương trường.

Thế nhưng, cuộc sống đôi khi chẳng cho ai bình yên được lâu…

Vào một chiều mưa xối xả đầu tháng Bảy, khi đang trên đường từ công ty về nhà, chiếc xe hơi của Xuân bất ngờ bị một container mất lái tông trực diện. Vụ tai nạn nghiêm trọng đến mức phải huy động đội cứu hộ đặc biệt mới đưa được cô ra khỏi đống sắt vụn. Xuân được chuyển đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô bị chấn thương sọ não nặng, gãy nhiều xương, và rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Các bác sĩ lắc đầu: “Tỷ lệ tỉnh lại rất thấp. Nếu còn sống, cũng chỉ là sống thực vật.”

Từ đó, Minh bắt đầu những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời.

Mỗi sáng, anh lặng lẽ ngồi bên giường bệnh vợ, nắm tay cô, lau từng giọt mồ hôi lạnh. Đêm về, anh ngủ gục trên ghế, chiếc áo khoác đơn mỏng manh chẳng thể che được cái lạnh của phòng hồi sức. Những ngày đầu, Minh luôn tin vợ sẽ tỉnh lại. Anh cố gắng động viên bản thân, ký từng tờ giấy đóng viện phí mà không một lời than vãn.

Nhưng tiền viện phí mỗi ngày lên đến mười triệu đồng – chưa kể thuốc đặc trị, máy móc hỗ trợ. Chỉ trong vòng ba tuần, tài khoản tiết kiệm cạn dần, cổ phần trong công ty Xuân bị rao bán gấp để duy trì điều trị. Căn biệt thự đang sống cũng đã mang đi thế chấp. Người thân trong gia đình bắt đầu tỏ ra sốt ruột.

Một buổi tối, khi Minh vừa ký thêm đợt viện phí mới, người anh rể kéo anh ra ngoài, nói nhỏ:

— “Minh, em tỉnh táo lại đi. Em định nuôi người sống thực vật cả đời à? Nhà cửa mất hết rồi, tương lai con em thì sao?”

Rồi từng người một, họ đến thăm rồi bỏ đi, để lại sau lưng những ánh mắt thương hại hoặc lạnh lùng. Họ nhìn Xuân như một cái xác biết thở, và nhìn Minh như một kẻ dại khờ bám víu vào ảo vọng.


Đêm thứ ba mươi ba, trong căn phòng bệnh trắng toát, tiếng máy móc vẫn đều đặn vang lên từng nhịp.

Minh ngồi đó, ánh mắt trĩu nặng. Đôi mắt anh thâm quầng vì mất ngủ, làn da xanh xao vì suy nhược. Anh nhìn Xuân nằm bất động, gương mặt từng xinh đẹp giờ chỉ còn là tàn dư sau tai nạn. Bất giác, anh nắm tay cô, khẽ run run nói:

— “Em à… anh mệt lắm rồi. Con cũng nhớ mẹ lắm… Nếu em không thể quay về, thì…”

Anh đứng dậy, tiến đến gần thiết bị hỗ trợ hô hấp. Tay anh chạm vào chiếc ống thở – thứ duy nhất giữ lại sự sống cho vợ. Trái tim anh như muốn vỡ vụn.

— “Anh xin lỗi… nếu có kiếp sau, mong chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Nước mắt Minh chảy dài, rơi xuống tay Xuân. Trong một phút yếu lòng, anh rút nhẹ ống thở.

Căn phòng bỗng trở nên lặng ngắt. Anh ngồi sụp xuống sàn, ôm mặt khóc như một đứa trẻ.


Rạng sáng hôm sau.

Tiếng chuông điện thoại chát chúa phá tan màn đêm. Minh giật mình, tim đập loạn lên. Anh nhìn vào màn hình – là số của bác sĩ trực.

Tay anh run run bấm nghe.

— “Alo… anh Minh đấy ạ? Chị Xuân… chị ấy đã tỉnh rồi!”

Minh chết lặng. Mắt mở to không chớp. Điện thoại rơi xuống sàn mà anh chẳng hay.

— “Cô ấy… tỉnh thật sao?” – Anh thều thào, ngỡ như mình đang mơ.

— “Vâng! Một kỳ tích! Có lẽ do tinh thần, thể trạng cô ấy mạnh mẽ. Chúng tôi đã kịp thời can thiệp lúc hệ thống báo động y tế vang lên. May mắn là ống thở bị rút không quá lâu, không gây tổn thương não…”

Minh ngã quỵ, nhưng lần này là vì thở phào. Nước mắt lại tuôn ra, nhưng không còn là tuyệt vọng. Đó là giọt nước mắt của sự chuộc lỗi, của niềm tin được phục sinh.


Một tuần sau, Xuân được chuyển sang phòng hồi sức nhẹ. Cô đã có thể cử động tay, mở mắt, và nói được vài câu thì thào.

Minh ngồi bên cạnh, luôn nắm chặt tay cô. Khi Xuân nhìn anh, nụ cười mờ nhạt nhưng ấm áp hiện lên.

Cô chẳng biết chuyện gì đã xảy ra trong giây phút ranh giới giữa sống và chết.

Và Minh, người đàn ông từng suýt đánh mất vợ vì một khoảnh khắc yếu lòng, giờ đây càng thêm thấm thía rằng: tình yêu thật sự không được đo bằng tiền bạc hay thời gian, mà bằng sự can đảm để giữ lại người mình yêu, dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!