Mẹ Quaп Âm NҺập Vào Cȏ Gáι Cứu KҺỏι Mọι Căп BệпҺ – NҺưпg Một Cȃu KҺι Bị Bắt KҺιếп Cả Đồп CҺấп Độпg\”

Mẹ Quaп Âm NҺập Vào Cȏ Gáι Cứu KҺỏι Mọι Căп BệпҺ – NҺưпg Một Cȃu KҺι Bị Bắt KҺιếп Cả Đồп CҺấп Độпg\”

Ở một làng quê nghèo ven sông Luộc thuộc tỉnh Thái Bình, nơi người dân vẫn còn tin sâu vào đời sống tâm linh, bỗng rộ lên câu chuyện kỳ lạ về một cô gái tên Hường – 25 tuổi, sống cùng mẹ già trong một căn nhà tranh vách đất đơn sơ.

Từ nhỏ, Hường vốn là đứa trẻ yếu bóng vía, hay mộng mị, sức khoẻ yếu, nhưng hiền lành, chăm chỉ. Mẹ cô – bà Nhàn – buôn bán tảo tần ngoài chợ huyện, vừa là mẹ, vừa là cha. Hai mẹ con sống chật vật, nhưng chưa bao giờ than vãn hay nhờ vả ai.

Cho đến một đêm mưa lớn cuối năm, trong lúc Hường đang sốt cao mê man, cô mơ thấy một bà lão áo trắng, đầu đội mũ sen, tay cầm tịnh bình, đứng giữa ánh sáng mờ ảo mà bước lại gần. Bà lão không nói gì, chỉ đặt tay lên trán cô rồi mỉm cười tan vào làn khói trắng.

Tỉnh dậy, Hường như biến thành một con người khác. Cô bình tĩnh, ánh mắt sáng dịu dàng, giọng nói chậm rãi đầy từ bi. Cô bắt đầu ăn chay, tụng kinh, ngồi thiền nhiều giờ mỗi ngày. Bà Nhàn lo lắng tưởng con gái bị trúng gió nặng hay nhiễm tâm thần, nhưng khi thấy Hường ngày càng khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, bà cũng dần tin rằng đó là “điềm lành”.

Những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Một đứa bé hàng xóm bị sốt cao suốt ba ngày, bác sĩ trả về, được Hường đặt tay lên trán và niệm chú, sáng hôm sau đã hạ sốt hoàn toàn. Một ông lão bị hen lâu năm, chỉ sau vài lần được Hường xoa ngực và tụng kinh, liền nhẹ thở, ăn ngon, ngủ yên. Tin đồn lan đi nhanh hơn gió. Người ta bắt đầu kéo đến nhà cô xin chữa bệnh.

Trước cửa nhà Hường, một bàn thờ nhỏ được dựng lên. Khói hương nghi ngút. Người đến không chỉ xin chữa bệnh, mà còn xin lộc, xin bình an, xin con, xin tài. Có người đến tay không, có người mang theo bao gạo, con gà, thậm chí cả vàng bạc, tiền mặt. Nhưng Hường luôn nói: “Tâm đến là đủ, lễ nghĩa chỉ là hình tướng.” Bà Nhàn gom mọi thứ cúng dường lại, chia cho người nghèo quanh làng. Không ai bị xua đuổi, không ai bị đòi hỏi.

Người dân bắt đầu gọi cô là “Người con của Quan Âm”, là “Quan Âm sống giữa làng”. Cô không xưng thần, không nhận mình là Phật, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Con chỉ là người được mượn thân mà gieo duyên.”

Tuy nhiên, chính quyền địa phương bắt đầu chú ý. Có tin đồn Hường đang hành nghề mê tín, trục lợi bất chính. Một tổ công tác được lập, theo dõi nhiều tuần. Dù không phát hiện hành vi thu tiền, nhưng việc tụ tập đông người và những câu chuyện kỳ bí khiến họ quyết định mời Hường lên làm việc.

Vào một buổi chiều tháng Bảy, khi Hường đang chữa bệnh cho một người phụ nữ hiếm muộn, lực lượng chức năng bất ngờ xuất hiện. Họ không ồn ào, không còng tay, chỉ đọc lệnh mời. Hường không kháng cự. Cô chỉ cúi đầu, chắp tay: “Duyên con ở đây đã hết. Nếu đi là để hoá giải nghiệp, con sẵn lòng.”

Người dân đứng đầy lối xóm, có người khóc, có người gào xin tha. Nhưng Hường vẫn nhẹ nhàng theo chân cán bộ.

Tại trụ sở xã, trong phòng làm việc nhỏ, cán bộ hỏi:

“Cô có biết việc cô làm là trái quy định pháp luật không?”

Hường im lặng rất lâu, rồi từ tốn đáp:

“Thân này là giả. Nghiệp ai nấy gánh. Nhưng nếu có người được sống thêm một ngày, ít đi một giọt nước mắt… thì con nguyện mang nghiệp thay họ.”

Câu nói ấy khiến cả phòng lặng đi. Người cán bộ lớn tuổi nhất – ông Khải – vốn từng khó chịu, lại lặng lẽ rút khăn chấm mồ hôi trên trán. Ông nhìn cô rất lâu, rồi đứng dậy bước ra ngoài, không nói thêm lời nào.

Kết quả điều tra xác minh Hường không hề nhận tiền, không lừa đảo, không tổ chức mê tín dị đoan. Cô chỉ bị yêu cầu giải tán tụ điểm tụ tập đông người trái phép. Hường được trả về nhà, nhưng từ đó, không còn mở cửa chữa bệnh nữa.

Người dân vẫn lén đến thăm, thắp nhang trước hiên nhà, để lại mấy quả trứng, mớ rau, gói chè xanh. Hường lặng lẽ sống cùng mẹ, không tuyên bố, không giải thích, như chưa từng có gì xảy ra.

Năm mẹ mất, Hường xuống tóc, lên núi Yên Tử tu hành. Cô ở trong một am nhỏ ven rừng trúc. Không chuông vàng, không tượng Phật lộng lẫy, chỉ có tiếng tụng kinh đều đặn vang giữa mây sớm và khói bếp loang chiều.

Ai hỏi đến, cô chỉ cười, đáp nhẹ: “Thân gửi cõi tạm, tâm giữ cho đời.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!