Coп Tṓ CҺa Nuȏι Lạm Dụпg Suṓt 18 Năm – Sự TҺật PҺía Sau Camera KҺιếп CảпҺ Sát Lặпg Ngườι…

Coп Tṓ CҺa Nuȏι Lạm Dụпg Suṓt 18 Năm – Sự TҺật PҺía Sau Camera KҺιếп CảпҺ Sát Lặпg Ngườι…

Giữa lòng quận Tân Phú náo nhiệt, ồn ào với những con đường đan xen hàng quán, có một con hẻm nhỏ tưởng chừng như chẳng ai để ý đến. Ở cuối hẻm ấy là căn nhà cấp bốn cũ kỹ, sơn tường bong tróc, mái tôn rỉ sét. Đó là nơi sinh sống của ông Tư – người đàn ông sống độc thân, làm nghề sửa điện nước quanh khu phố – và một cô gái trẻ tên Phương, mà ông gọi là “con gái nuôi”.

Trong mắt hàng xóm, họ là hình mẫu vượt khó. Người cha nuôi tận tụy, người con gái học giỏi, ngoan ngoãn. Ông Tư thường được khen là “người tốt thời nay” – không vợ, không con ruột nhưng vẫn sẵn sàng cưu mang đứa bé mồ côi từ trại trẻ về nuôi nấng suốt gần hai mươi năm. Mỗi khi ai nhắc đến ông, là nhắc đến lòng tốt, đến sự hi sinh.

Phương thì ngược lại – cô luôn im lặng. Dù có thành tích học tập xuất sắc, là thủ khoa cấp quận khi thi đại học, cô chẳng mấy khi tham gia hoạt động tập thể. Bạn bè bảo cô sống khép kín, hay cúi đầu, và ít khi cười thật lòng. Nhưng chẳng ai mảy may nghi ngờ điều gì. Bởi lẽ, làm sao có thể nghi ngờ một ông già hiền lành, ít nói, quanh năm chỉ biết làm việc và lo cho con?

Thế rồi một ngày, mọi niềm tin ấy sụp đổ.

Đoạn clip được đăng lên vào một buổi tối giữa tháng Bảy. Không ai biết vì sao nó lại lan truyền nhanh đến vậy – chỉ trong 30 phút, từ một bài đăng nhỏ lẻ, nó đã xuất hiện trên tất cả các diễn đàn lớn.

Trong clip, một cô gái trẻ ngồi trước ống kính. Ánh sáng yếu, không trang điểm, không dùng app làm đẹp. Cô mặc áo thun rộng, tóc cột sơ sài, nhưng đôi mắt đỏ hoe đầy quyết liệt. Giọng nói cô run rẩy nhưng từng lời đều rõ ràng:

“Tôi là Nguyễn Thị Phương. Năm nay 22 tuổi. Tôi bị cha nuôi – ông Trần Văn Tư – lạm dụng tình dục suốt 18 năm qua.”

Câu nói đó như một cú đấm vào người xem.

“Tôi biết sẽ có người không tin. Nhưng tôi không nói vu khống. Tôi có bằng chứng. Và tôi sẽ nộp hết cho cơ quan điều tra.”

Cô cúi đầu, vai run nhẹ. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.

“Xin lỗi… vì tôi đã im lặng quá lâu. Nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”

Chỉ vậy. Không cần tiếng nhạc nền, không hiệu ứng giật gân, đoạn video ấy đủ để khiến mạng xã hội rúng động.

Ngày hôm sau, Phương đến trực tiếp công an quận cùng luật sư đại diện. Cô giao nộp một ổ cứng – trong đó có nhiều clip quay từ camera mini giấu dưới gầm giường của cô.

Đội điều tra ban đầu bán tín bán nghi. Nhưng khi bật lên đoạn video đầu tiên, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Clip không màu mè. Chỉ là hình ảnh căn phòng ngủ đơn giản, ánh đèn vàng mờ mờ, chiếc giường nhỏ và một cô gái đang ngủ.

Sau đó là tiếng mở cửa – ông Tư bước vào.

Ông ngồi xuống giường. Bàn tay thô ráp, sạm nắng ban ngày giờ đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô gái. Rồi dần dần, bàn tay ấy không còn dừng lại ở mái tóc.

Một điều tra viên trẻ tuổi, sau khi xem 4 đoạn đầu, xin phép ra ngoài hút thuốc. Anh nói nhỏ với đồng nghiệp: “Tôi từng xử nhiều vụ hiếp dâm, nhưng chưa từng thấy thứ gì khiến tôi muốn đập bàn đến thế.”

Phía trong phòng giám định, một nữ điều tra viên rơi nước mắt khi xem đến clip thứ sáu – nơi cô gái yếu ớt bật lên tiếng nói nghẹn: “Đừng… con mệt…”

Khi được hỏi vì sao không lên tiếng sớm hơn, Phương chỉ cúi đầu:

“Ông ấy là người đã ‘cứu’ tôi. Mọi người tin ông ấy là người tốt. Còn tôi, khi còn nhỏ, không biết mình có quyền từ chối.”

Phương kể, năm cô 4 tuổi, mẹ chết vì ung thư, cha bị tai nạn giao thông. Không họ hàng thân thích, cô được đưa vào trại trẻ mồ côi. Nơi đó, ông Tư đến làm từ thiện. Ông chọn cô – “vì trông nó có vẻ ngoan”.

Từ những năm đầu, ông đã bắt cô tắm trước mặt mình. Mỗi lần thay đồ, ông bắt cô phải cởi hết rồi đứng xoay một vòng, gọi đó là “kiểm tra sức khỏe”. Khi cô phản ứng, ông đánh, rồi lại khóc lóc, bảo rằng mình làm vậy vì thương.

Suốt nhiều năm, Phương bị nhốt trong nhà mỗi khi nghỉ học. Cô không được có bạn thân, không được dùng điện thoại riêng. Những món quà, những lần đi chơi – đều là sự ban ơn có điều kiện. Và sau mỗi lần cưỡng ép là những lời như: “Chẳng ai thương con ngoài cha”, hoặc: “Nếu con nói ra, người ta sẽ đuổi con đi, ai cũng tin cha.”

Phương sống như một cái bóng. Đến tận năm 22 tuổi, khi tình cờ đọc được câu chuyện của một cô gái khác trên báo, cô mới dám tin rằng: những gì mình trải qua không phải “bình thường”.

Ông Tư bị bắt sau ba ngày điều tra. Trên xe đặc nhiệm, ông vẫn bình thản. Khi nghe điều tra viên nói về tội danh, ông chỉ nhếch mép:

“Tôi nuôi nó từ nhỏ. Tôi có quyền.”

Nhưng đến khi bị cho xem đoạn clip quay lén, ông Tư im lặng. Không phản ứng. Không chối cãi.

Phiên tòa sơ thẩm mở ra sau đó ba tháng. Phương không đến. Cô ủy quyền cho luật sư. Cô không muốn nhìn lại người đã khiến cuộc đời mình hoảng loạn.

Trong phòng xử, ông Tư cúi gằm mặt. Không biện hộ, không lời xin lỗi.

Khi phiên tòa kết thúc với mức án 22 năm tù, ông bị dẫn ra xe. Nhiều người bảo, ông quay đầu tìm bóng dáng Phương. Nhưng cô đã rời khỏi nơi đó từ lâu – và có lẽ, cũng chẳng bao giờ quay lại.

Phương hiện sống ở một thành phố khác. Cô bắt đầu học lại đại học, chuyển ngành sang tâm lý học. Cô nói:

“Tôi không muốn im lặng nữa. Nếu còn sức, tôi muốn giúp những cô gái từng như tôi – lạc lối trong bóng tối, không biết phải nói cùng ai.”

Câu chuyện của Phương được chọn làm tài liệu đào tạo cho các lớp điều tra viên mới ở nhiều tỉnh thành. Nó không chỉ là một vụ án, mà là một hồi chuông tỉnh thức – rằng có những địa ngục mang tên tình thân, có những kẻ đội lốt cha mẹ để gây ra tội ác tột cùng.

Trên tường phòng ký túc xá Phương đang ở, có một tờ giấy nhỏ được dán bằng băng keo cũ:

“Sự thật không chữa lành vết thương. Nhưng nó là bước đầu để ta tự cứu lấy mình.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!