Bṓ CҺồпg Gιả Saү Để TҺử Lòпg Coп Dȃu – Và Cáι Kết Bất Ngờ

Bố Chồng Giả Say Để Thử Lòng Con Dâu – Và Cái Kết Bất Ngờ

Ngôi làng nhỏ vùng trung du Bắc Bộ vốn yên bình, nơi người dân sống chan hòa, trọng tình trọng nghĩa. Gia đình ông Phác – một người đàn ông góa vợ, sống cùng con trai út là Tùng và con dâu tên Mai – luôn được bà con hàng xóm khen là gia đình mẫu mực. Mai là cô gái xứ Thanh, lấy Tùng khi mới 23 tuổi. Hiền lành, chịu khó, lễ phép, cô chẳng bao giờ để bố chồng phải động tay vào bất kỳ việc gì trong nhà. Ai cũng nghĩ cô là dâu hiền vợ thảo.

Nhưng ông Phác – một người từng trải và kín đáo – lại luôn giữ vẻ trầm lặng trước những lời khen ấy. Không phải ông không thương con dâu, mà là bởi sau mấy chục năm sống trên đời, ông hiểu rằng để đánh giá một con người, nhất là trong nhà, cần phải nhìn vào lúc người ta đối diện với điều không bình thường.

Một hôm, Tùng nhận được lệnh điều động công tác xa 1 tháng. Trước lúc đi, Tùng dặn đi dặn lại vợ cố chăm sóc bố, vì ông già rồi, hay quên, lại có tiền sử cao huyết áp. Mai gật đầu, không quên chuẩn bị sẵn lọ thuốc, đặt vào tủ cho ông.

Ba ngày đầu, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Mai nấu cơm, giặt giũ, tối đến ngồi xem tivi cùng bố chồng như thường lệ. Nhưng đến đêm thứ tư, ông Phác bất ngờ trở về nhà trong tình trạng chếnh choáng, mùi rượu nồng nặc. Cô con dâu đang gập quần áo, thấy ông loạng choạng bước vào, bèn đỡ lấy:

– Bố sao thế? Uống với ai mà say vậy ạ?

Ông không nói, chỉ cười khùng khục, ánh mắt lờ đờ. Bất chợt, ông ngồi phịch xuống ghế, rồi quay sang nắm lấy tay Mai. Cô giật mình, lùi lại:

– Bố, bố say rồi, để con pha nước chanh cho bố giải rượu.

Nhưng ông Phác không buông. Ông nắm chặt hơn, mắt đỏ ngầu:

– Mày đẹp lắm… mày biết không? Cái thằng Tùng nó đi suốt… ở nhà chỉ có tao với mày…

Mai kinh hãi. Cô vùng mạnh tay, rơi cả ly nước xuống nền. Ông Phác ngã chúi về phía trước, nhưng vẫn cố gọi:

– Đừng đi, Mai… Đừng làm tao thất vọng như mẹ mày năm xưa…

Cô chạy vội lên phòng, khóa trái cửa, tim đập thình thịch. Suốt đêm đó, cô không ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi bước xuống, cô đã thấy ông Phác ngồi ở sân, tay chống cằm, ánh mắt trầm ngâm.

Mai định lảng đi, nhưng ông gọi lại:

– Lại đây, bố có chuyện muốn nói.

Cô bước đến, giữ khoảng cách. Ông Phác thở dài:

– Con nghĩ tối qua bố là loại người gì?

Mai im lặng. Một lúc sau, ông nói tiếp:

– Tối qua bố không hề say. Bố tỉnh. Bố chỉ giả say để thử con.

Mai sững người.

– Sao bố lại làm thế…? Con… con đã làm gì sai sao?

Ông lắc đầu:

– Không. Con không sai. Bố chỉ muốn biết trong hoàn cảnh tồi tệ, con sẽ phản ứng thế nào. Bố từng mất mẹ con vì một cú ngoại tình, khi bà ấy nói: ‘Tôi cô đơn, còn ông thì lạnh lùng’. Bố sợ… sợ lịch sử lặp lại với nhà mình. Nên bố mạo hiểm, ngu ngốc, để xem con có giữ được lòng mình không.

Mai bật khóc. Cô không ngờ người đàn ông nghiêm nghị kia lại ôm nỗi đau quá khứ nặng nề đến vậy.

Tối hôm ấy, ông Phác đặt lên bàn một bức thư tay và chiếc hộp nhỏ. Trong thư, ông viết:

“Mai à, bố xin lỗi vì thử thách con theo cách tồi tệ nhất. Nhưng chính phản ứng của con đã khiến bố cảm động. Con không chỉ là một người vợ tốt, mà còn là một người con mà bố luôn mong có được.”

Trong hộp là cuốn sổ tiết kiệm ông dành dụm nhiều năm, mang tên Mai.

Từ hôm đó, tình cảm cha con giữa hai người khắng khít lạ thường. Và khi Tùng trở về, anh chỉ thấy vợ ôm bố thật chặt mà khóc. Anh không hỏi, chỉ mỉm cười – vì anh biết, gia đình mình từ nay đã thật sự vững bền.


Một câu chuyện giản dị nhưng đầy xúc động, cho thấy đôi khi, lòng tin không tự nhiên mà có – nó đến sau những va chạm, thậm chí là thử thách. Nhưng điều quý giá nhất vẫn là: tình cảm chân thành luôn khiến người ta nhìn lại mình – và tha thứ.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!