Sự Vιệc Kỳ Lạ Xảү Ra – KҺιếп Cả BệпҺ Vιệп NҺṓп NҺáo – Bí Mật Sau Cùпg Được Hé Lộ
Một buổi chiều tháng Ba năm 2022, tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Nam Định, không khí yên bình của khoa Sản Nhi bỗng bị xé toạc bởi một sự kiện kinh hoàng. Một bé gái 10 tuổi, gầy gò, ôm bụng đau đớn, được đưa vào phòng cấp cứu, mang theo bí mật khiến cả bệnh viện chấn động. Sự thật dần hé lộ qua những xét nghiệm và lời khai, phơi bày một tội ác tàn nhẫn, khiến các y bác sĩ và điều tra viên không khỏi rùng mình. Vụ việc không chỉ là nỗi đau của một gia đình mà còn là lời cảnh tỉnh về những góc tối trong lòng người.
Vào khoảng 3 giờ chiều, một chiếc taxi cũ kỹ dừng gấp trước cổng cấp cứu. Một người phụ nữ trung niên, bà Trần Thị Hạnh, 55 tuổi, với khuôn mặt tái mét, vội vã đỡ một bé gái ra khỏi xe. Bé gái nhỏ nhắn, trông chỉ khoảng 9-10 tuổi, ôm chặt bụng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Đôi mắt em nhắm nghiền, thỉnh thoảng rên khe khẽ. Bà Hạnh, giọng lạc đi vì hoảng sợ, gọi to: “Bác sĩ ơi, cứu cháu tôi! Nó đau bụng quá!” Hai y tá trẻ, Minh Thư và Hồng Nhung, nhanh chóng chạy ra, đặt bé lên cáng và đẩy vào phòng cấp cứu. “Cháu bị sao thế bác?” Minh Thư hỏi, tay kiểm tra mạch. Bà Hạnh, thở hổn hển, đáp: “Cháu tên Linh, ở nhà kêu đau bụng mấy ngày nay, không ăn uống được. Sáng nay đau dữ quá, ngất đi mấy lần. Tôi sợ quá, đưa vào đây.”
Trong phòng cấp cứu, ánh đèn trắng lạnh lẽo làm nổi bật vẻ xanh xao của bé Linh. Bác sĩ Nguyễn Văn Hùng, 28 tuổi, mới ra trường nhưng nhiệt huyết, lập tức có mặt. “Cháu đau ở đâu? Đau thế nào?” anh nhẹ nhàng hỏi, tay ấn vào bụng dưới của Linh. Em chỉ rên rỉ, không trả lời được. Bụng em chướng bất thường, căng cứng, nhạy cảm khi chạm vào. Bác sĩ Hùng cau mày, nhận ra đây không phải đau bụng thông thường. Anh ra lệnh làm xét nghiệm máu, nước tiểu và siêu âm ổ bụng. Trong lúc chờ kết quả, anh trấn an bà Hạnh: “Bác bình tĩnh, chúng tôi sẽ làm hết sức. Cháu có tiền sử bệnh gì không?” Bà Hạnh lắc đầu: “Không, cháu khỏe mạnh, mồ côi cha mẹ, ở với ông nội ở làng An Thắng. Ông ấy yếu, tôi là hàng xóm, đưa cháu vào đây.”
Khoảng 30 phút sau, y tá Minh Thư mang kết quả xét nghiệm về. Các chỉ số máu cho thấy Linh bị thiếu máu nhẹ, nhưng điều khiến bác sĩ Hùng sững sờ là chỉ số HCG – một loại hormone liên quan đến thai kỳ – cao bất thường. Anh kiểm tra lại, nhìn bé Linh đang nằm trên giường, khuôn mặt non nớt, và một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên. “Không thể nào, một bé gái 10 tuổi,” anh thầm nghĩ. “Minh Thư, kiểm tra lại chỉ số HCG, có thể máy sai,” anh nói, giọng run run. Minh Thư, cũng bàng hoàng, mang mẫu đi kiểm tra lại. Kết quả không đổi: chỉ số HCG rất cao. Bác sĩ Hùng cảm thấy tim đập mạnh, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh ra lệnh siêu âm ngay lập tức.
Kết quả siêu âm khiến cả phòng cấp cứu lặng đi. Bé Linh đang mang thai khoảng 20 tuần. Các y bác sĩ nhìn nhau, không ai nói nên lời. Một bé gái 10 tuổi mang thai là điều vượt ngoài sức tưởng tượng. Bác sĩ Hùng, dù cố giữ bình tĩnh, không thể giấu được sự bàng hoàng. Anh báo cáo lên bác sĩ trưởng khoa, Trần Thị Mai, 45 tuổi, một người dày dạn kinh nghiệm. Bác sĩ Mai, sau khi xem kết quả, thở dài: “Chúng ta phải báo công an. Đây không chỉ là vấn đề y tế, mà là một vụ án nghiêm trọng.” Bệnh viện nhanh chóng liên hệ Công an huyện Nam Trực, nơi gia đình bé Linh sinh sống.
Trung tá Lê Văn Tùng, 50 tuổi, và Thượng úy Nguyễn Thị Hồng, 32 tuổi, được cử đến bệnh viện. Họ gặp bà Hạnh và bé Linh, lúc này đã được chuyển sang phòng hồi sức. Linh yếu ớt, đôi mắt mở to, ánh lên nỗi sợ hãi. Trung tá Tùng nhẹ nhàng hỏi: “Cháu ơi, cháu có thể kể gì cho chú không? Ai đã làm cháu đau?” Linh lắc đầu, ôm chặt con búp bê vải, không nói gì. Bà Hạnh kể Linh sống với ông nội, ông Phạm Văn Khánh, 70 tuổi, ở làng An Thắng. Cha mẹ Linh mất trong một vụ tai nạn giao thông năm em 3 tuổi. Ông Khánh già yếu, thường nhờ bà Hạnh trông nom Linh. Gần đây, Linh kêu đau bụng, mệt mỏi, nhưng không ai nghĩ đến chuyện mang thai. “Tôi chỉ nghĩ cháu bị đau dạ dày,” bà Hạnh nghẹn ngào.
Đội điều tra bắt đầu làm việc. Họ đến làng An Thắng, một ngôi làng nhỏ với những con đường đất và cánh đồng lúa bao quanh. Nhà ông Khánh là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, mái ngói rêu phong, nằm cuối làng. Ông Khánh, dáng vẻ tiều tụy, tóc bạc trắng, đón đội điều tra với đôi mắt mệt mỏi. “Tôi không biết chuyện gì xảy ra với cháu tôi,” ông nói, giọng run run. “Linh ngoan lắm, đi học về là giúp tôi nấu cơm, quét nhà. Gần đây nó mệt, kêu đau bụng, tôi nghĩ do ăn uống thất thường.” Ông cho biết Linh ít giao tiếp với người lạ, chỉ hay chơi với vài đứa trẻ trong làng và thường xuyên gặp ông Nguyễn Văn Hảo, 52 tuổi, một người họ hàng xa, làm nghề sửa xe máy, hay qua lại nhà ông Khánh.
Trung tá Tùng nghi ngờ ông Hảo. Ông ta thường xuyên ra vào nhà ông Khánh, được Linh xem như người thân. Đội điều tra mời ông Hảo đến làm việc. Ông Hảo, dáng cao lớn, gương mặt khắc khổ, tỏ ra bình tĩnh: “Tôi hay qua thăm ông Khánh, cho Linh ít quà bánh. Tôi không biết gì về chuyện của cháu.” Nhưng ánh mắt lảng tránh và giọng nói gấp gáp khiến Thượng úy Hồng chú ý. Cô đề xuất kiểm tra thêm những người khác thường tiếp xúc với Linh, đồng thời phỏng vấn bạn bè và hàng xóm.
Một cô bé cùng lớp, Nguyễn Thị Mai, 10 tuổi, kể rằng Linh gần đây hay buồn, ít chơi với bạn. “Linh bảo có lần ông Hảo cho cậu ấy kẹo, nhưng cậu ấy không thích, nói ông ấy hay nhìn cậu ấy lạ lắm,” Mai nói. Một hàng xóm, bà Lê Thị Thanh, 60 tuổi, cho biết từng thấy ông Hảo đứng gần nhà ông Khánh vào buổi tối, khi Linh tắm ở giếng sau nhà. Những chi tiết này khiến đội điều tra tập trung vào ông Hảo.
Trong khi đó, tại bệnh viện, bác sĩ Mai và một chuyên gia tâm lý, chị Lê Thị Hương, làm việc với Linh. Chị Hương nhẹ nhàng hỏi: “Linh ơi, cháu có nhớ ai hay đến nhà cháu không? Người đó có làm gì khiến cháu sợ không?” Linh im lặng, rồi vẽ một bức tranh: một căn nhà nhỏ, một người đàn ông với nụ cười kỳ lạ, và một cô bé ôm búp bê. “Người này hay cho cháu kẹo, nhưng cháu sợ,” Linh thì thầm. Bức tranh và lời nói của Linh củng cố nghi ngờ về ông Hảo.
Đội điều tra kiểm tra lý lịch ông Hảo. Ông ta có tiền án quấy rối phụ nữ cách đây 10 năm, nhưng đã được xóa án tích. Ông sống một mình trong căn nhà cũ ở rìa làng, thường xuyên uống rượu và có hành vi mất kiểm soát khi say. Đội trinh sát theo dõi ông Hảo, phát hiện ông hay đến một khoảnh đất hoang gần nhà, nơi có dấu hiệu đất mới đào. Một buổi tối, khi ông Hảo trở về sau cuộc nhậu, đội công an vây bắt. Ông Hảo bị khống chế ngay lập tức, ánh mắt hoảng loạn.
Tại phòng hỏi cung, ông Hảo ban đầu chối tội, nhưng khi đối mặt với bằng chứng từ bức tranh của Linh và kết quả xét nghiệm ADN từ quần áo của ông, ông sụp đổ. “Là tôi… tại tôi say rượu,” ông thú nhận. Ông khai thường xuyên nhìn trộm Linh tắm, lợi dụng sự tin tưởng của cô bé. Một đêm, khi ông Khánh ngủ say, ông dụ Linh ra sau nhà, hứa cho kẹo, rồi thực hiện hành vi đồi bại. Ông đe dọa Linh không được nói ra, khiến cô bé sống trong sợ hãi.
Vụ án gây chấn động Nam Định. Ông Hảo bị kết án tù chung thân vì tội lạm dụng trẻ em. Ông Khánh suy sụp, ôm Linh khóc: “Ông xin lỗi, ông không bảo vệ được cháu.” Linh được bác sĩ Hương chăm sóc tâm lý, dần hồi phục, nhưng vết thương lòng khó lành. Bà Hạnh và bà con làng An Thắng tổ chức quỹ hỗ trợ trẻ em khó khăn, mang tên Linh, để giúp các em được bảo vệ và học hành. Vụ án là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của gia đình và cộng đồng, nhắc nhở rằng những kẻ thủ ác có thể ẩn giấu dưới vỏ bọc thân quen. Dòng sông Vệ lặng lẽ trôi qua làng An Thắng, mang theo ký ức đau thương và hy vọng về một tương lai an toàn hơn cho những đứa trẻ.