Bồ Của Chồng Mang Thai, Cả Nhà Chồng Ép Tôi Ly Hôn Để Nhường Chỗ – Tôi Mỉm Cười Nói Một Câu Khiến Sáu Người Tái Mặt Xin Lỗi, Nhưng Đã Quá Muộn…

Bồ Của Chồng Mang Thai, Cả Nhà Chồng Ép Tôi Ly Hôn Để Nhường Chỗ – Tôi Mỉm Cười Nói Một Câu Khiến Sáu Người Tái Mặt Xin Lỗi, Nhưng Đã Quá Muộn…

Tôi và Nam yêu nhau hai năm trước khi quyết định kết hôn. Khi ấy, anh là người đàn ông điềm đạm, chân thành, còn tôi thì tin rằng mình đã tìm được một bến đỗ vững chắc cho cuộc đời. Đám cưới diễn ra ấm cúng, trang trọng trong tiếng chúc phúc của hai bên gia đình. Mẹ tôi – một người phụ nữ góa bụa, làm lụng cả đời vì con – đã tặng chúng tôi một căn nhà ba tầng làm quà cưới. Căn nhà ấy đứng tên tôi, là thành quả cả đời bà chắt chiu tích góp.

Tôi bước vào hôn nhân với tất cả niềm tin và sự chân thành. Những ngày đầu làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén cho gia đình nhỏ. Mẹ chồng – bà Nhàn – không mấy hài lòng vì tôi làm ngân hàng, công việc bận rộn, thường xuyên về muộn, ít có thời gian nấu nướng hay quán xuyến việc nhà. Nhưng tôi không trách bà. Tôi âm thầm điều chỉnh bản thân, học nấu món bà thích, tranh thủ ngày nghỉ đi chợ sớm, chỉ mong có thể hòa hợp, gần gũi hơn với gia đình chồng.

Tôi đã nghĩ, nếu cứ sống chân thành, thì hạnh phúc sẽ đến.

Cho đến một ngày, mọi thứ đổ vỡ.


Nam về nhà với vẻ mặt khác lạ. Anh ngồi xuống bàn, mắt nhìn tôi đầy căng thẳng. Giọng anh khàn đi:

— “Anh xin lỗi… nhưng anh đã có người khác. Cô ấy… đang mang thai.”

Tôi ngồi sững, tưởng như tai mình nghe nhầm. Không khí như đông cứng. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt. Nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn tất cả… là thái độ của anh. Bình thản. Lạnh lùng. Như thể đang bàn chuyện công việc.

Không một giọt nước mắt. Không một lời giải thích. Không một chút ăn năn.

Chỉ có tôi – ngồi đó – với hàng vạn câu hỏi đang giằng xé trong đầu.

Tôi không khóc. Chỉ lặng lẽ đứng lên, vào phòng, khóa cửa. Cả đêm ấy, tôi không ngủ. Trong đầu tôi là hình ảnh người mẹ già, là căn nhà bà đã đổ mồ hôi cả đời để tặng tôi, là những bữa cơm tôi nấu khi mệt mỏi, là những lần tôi bỏ dở dự định riêng vì nghĩ cho chồng.

Hóa ra, tất cả chỉ đáng giá bằng… một lời “xin lỗi”.


Một tuần sau, gia đình chồng tổ chức một cuộc họp mặt ngay tại căn nhà ba tầng – ngôi nhà mẹ tôi đứng tên tôi, nay đang là tổ ấm của tôi và người chồng phản bội.

Tôi không ngạc nhiên khi bước vào phòng khách và thấy đủ sáu người: chồng tôi, bố mẹ chồng, chị chồng, em chồng, và đặc biệt là cô gái kia – người đang mang thai, được giới thiệu là “người yêu mới” của chồng tôi.

Cô ta ngồi lặng lẽ ở mép ghế, ăn mặc trang điểm chỉn chu, tay thỉnh thoảng vuốt ve chiếc bụng đã nhô nhẹ. Trông cô ta trẻ hơn tôi vài tuổi. Ánh mắt không chút ngại ngùng.

Tôi ngồi xuống, đối diện tất cả, lòng đã sẵn sàng.

Mẹ chồng tôi – người chưa từng hỏi han tôi lấy một câu kể từ ngày biết chuyện – lên tiếng trước:

— “Chuyện đã xảy ra rồi thì phải biết chấp nhận. Là phụ nữ với nhau, đừng làm khó nhau. Cô ấy đang mang thai, cần một danh phận rõ ràng. Còn con… nên nhường đường để mọi chuyện êm đẹp.”

Tôi nhìn bà. Bà không hỏi tôi đã tổn thương thế nào, không quan tâm tôi mất bao nhiêu đêm không ngủ. Bà chỉ nghĩ đến “cháu nội đích tôn” trong bụng người con gái xa lạ kia.

Chị chồng tôi chen vào:

— “Dù gì thì em cũng chưa có con. Mà đàn ông thì ai chẳng có lúc sai lầm. Ly hôn trong hòa bình đi, để sau này còn nhìn mặt nhau.”

Em chồng tôi thì nhún vai, hùa theo:

— “Chuyện cũng chẳng có gì to tát. Anh Nam cũng đâu phải người đầu tiên có con ngoài giá thú. Bây giờ hợp thức hóa là xong.”

Tôi im lặng. Ánh mắt tôi dừng lại ở cô gái kia. Cô ta cúi đầu, giọng ngọt lịm:

— “Em không muốn làm ai tổn thương. Bọn em… yêu nhau thật lòng. Em chỉ mong chị cho em một cơ hội làm vợ, làm mẹ hợp pháp…”

Tôi vẫn im lặng. Nhưng lần này, tôi mỉm cười. Không phải nụ cười đau đớn, cũng không phải khinh thường. Chỉ là một nụ cười… thanh thản.

Tôi đứng dậy, rót một ly nước, rồi chậm rãi đặt xuống bàn. Nhìn thẳng vào mắt họ, tôi nói rõ từng chữ:

— “Nếu mọi người đã bàn xong thì… tôi cũng xin phép nói một câu.”

Tôi đưa mắt nhìn từng người một, rồi tiếp tục:

— “Tôi đồng ý ly hôn. Nhưng có vài điều cần làm rõ. Thứ nhất, căn nhà này là của mẹ tôi. Bà đứng tên. Khi tôi ly hôn, tôi sẽ yêu cầu anh Nam dọn ra khỏi nhà trong vòng 7 ngày. Không thương lượng. Không dây dưa.”

Cả phòng chợt im bặt.

Tôi chỉ tay ra cửa:

— “Nếu ai nghĩ đây là nhà của dòng họ Trần, thì làm ơn nhầm rồi.”

Tôi quay sang chồng:

— “Thứ hai, tôi sẽ gửi đơn kiện anh ra tòa về hành vi ngoại tình khi hôn nhân còn ràng buộc. Tôi có bằng chứng rõ ràng: tin nhắn, ảnh chụp, chuyển khoản mua quà, đặt phòng khách sạn. Luật Hôn nhân Gia đình không chỉ là giấy lộn như anh tưởng.”

Chị chồng tôi giật mình:

— “Em… em không cần làm căng như vậy…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt chị:

— “Tôi im lặng một tuần không có nghĩa tôi yếu đuối. Tôi im lặng là để tìm luật sư.”

Cô bồ ôm bụng, mặt tái nhợt. Cô ta ấp úng:

— “Chị… chị muốn làm gì em? Em đang mang thai mà…”

Tôi mỉm cười nhẹ:

— “Cô yên tâm. Tôi không làm gì cô cả. Nhưng đứa trẻ này là hậu quả của sự phản bội. Và người phải chịu trách nhiệm đầu tiên là người đàn ông cô yêu.”

Tôi quay sang chồng, giọng đều đặn:

— “Anh đã chọn rời đi, thì đừng mong tôi níu kéo. Nhưng đừng quên, sự ra đi của anh không phải là ơn huệ, mà là cơ hội tôi tự cứu lấy mình.”

Rồi tôi đứng lên, đi thẳng lên lầu. Để lại phía sau sáu con người chết lặng, không nói thêm một lời nào nữa.


Một tuần sau, tôi nộp đơn ly hôn. Nam không dám phản đối. Tôi yêu cầu tòa xử lý công khai, có mặt luật sư. Mọi tài sản giữ nguyên. Anh ra khỏi nhà đúng thời hạn. Tôi đổi toàn bộ khóa cửa, chặn liên lạc toàn bộ họ hàng chồng cũ.

Tin đồn lan nhanh khắp khu phố. Có người trách tôi “máu lạnh”, có người khen tôi “bản lĩnh”. Nhưng tôi không cần ai khen hay chê. Tôi chỉ biết mình đã thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân giả dối bằng cách đường hoàng nhất.

Tôi không khóc trong phiên tòa. Cũng không khóc đêm cuối cùng tiễn người đàn ông từng đầu ấp tay gối rời đi. Tôi chỉ cảm thấy… nhẹ nhõm. Như trút được gánh nặng của những năm tháng hy sinh vô nghĩa.

Sau ly hôn, tôi thăng tiến nhanh trong công việc, chăm sóc mẹ chu đáo hơn, bắt đầu những chuyến du lịch một mình, học vẽ, học nấu ăn cho chính bản thân.

Một lần tình cờ gặp lại chồng cũ ở toà, anh ta nhìn tôi, muốn nói điều gì đó, nhưng tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi bước qua.

Cái gật đầu ấy là lời chào – cũng là lời tiễn biệt cuối cùng.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!