“Ly Hôn Với Chủ Tịch Tập Đoàn – Tôi Tưởng Tự Do Nhưng Lại Rơi Vào Cái Bẫy Khó Ngờ”

Ly Hôn Với Chủ Tịch Tập Đoàn – Tôi Tưởng Tự Do Nhưng Lại Rơi Vào Cái Bẫy Khó Ngờ

Tôi vốn nghĩ ly hôn với Cảnh Viêm sẽ là cánh cửa đưa mình đến tự do. Ba năm làm vợ anh – Chủ tịch Tập đoàn Cảnh Nhuận – là ba năm sống trong một thế giới hào nhoáng nhưng lạnh lẽo. Anh cho tôi mọi thứ: danh xưng, tiền bạc, địa vị… nhưng chưa từng cho tôi cảm giác thuộc về. Chúng tôi giống như hai người xa lạ bị trói buộc bởi một tờ giấy hôn thú và những ràng buộc lợi ích.

Vậy nên khi tin nhắn của anh gửi đến – “Mang giấy tờ, đến cục dân chính, ly hôn” – tôi đã cười. Nụ cười nhẹ nhõm. Thậm chí, tôi còn thấy lòng mình vui lạ thường. Anh muốn ly hôn gấp như vậy, chắc hẳn đã có người phụ nữ khác đang đợi. Càng tốt. Tôi không còn phải đóng vai người vợ “đúng chuẩn mực” trong mắt dư luận nữa.


Buổi sáng hôm đó, tôi vẫn tỉnh dậy như thường lệ, khoác chiếc áo ngủ lụa màu be bước xuống phòng ăn. Bữa sáng được bày biện hoàn hảo – công việc của đội ngũ giúp việc – nhưng ghế đối diện trống không. Anh không về nhà tối qua, và điều đó vốn chẳng còn xa lạ.

Trong lúc uống nửa ly sữa ấm, điện thoại tôi rung. Tin nhắn từ một blogger nổi tiếng: “Chị xem tin này chưa? Chủ tịch Cảnh Nhuận vừa lộ ảnh ôm một cô gái lạ ở khách sạn.”

Tôi nhấp vào đường link, và tim khựng lại. Dù bức ảnh chỉ chụp nghiêng, tôi vẫn nhận ra dáng người ấy – cao ráo, vai rộng, từng cử chỉ toát ra sự tự tin lạnh lùng mà tôi quá quen thuộc. Đúng là Cảnh Viêm.

Tôi không giận, chỉ cười nhạt. Ngay lập tức, tôi gọi cho trưởng phòng truyền thông:
— “Xóa hết những bài này. Càng nhanh càng tốt.”

Tôi không muốn hình ảnh công ty bị ảnh hưởng, không phải vì anh, mà vì cổ phần tôi đang nắm giữ. Chỉ vài tiếng sau, tin tức biến mất như chưa từng tồn tại. Tôi thở phào, nghĩ rằng mình đã xong việc.

Nhưng chưa đầy một giờ sau, tin nhắn ly hôn của anh đến. Ngắn gọn, dứt khoát, không chút vòng vo.


Người lái xe anh cử đến đã chờ dưới sảnh. Tôi thay một bộ váy đơn giản, buộc gọn tóc, nhưng vẫn giữ lớp trang điểm chỉn chu – không phải để đẹp với anh, mà là để đẹp với chính mình.

Trên đường đến cục dân chính, Viên San – bạn thân của tôi – gọi điện, giọng phấn khích:
— “Ly hôn xong, tối nay chị em mình ăn mừng. Em sẽ gọi mười anh chàng sáu múi đến phục vụ riêng cho chị!”

Tôi bật cười, đồng ý ngay. Viên San lập tức kéo tôi vào một nhóm chat, cả nhóm thi nhau gửi ảnh cơ bụng, khiến tôi vừa nhìn vừa cười khúc khích.

Thư ký Tiểu Trương ngồi ghế trước ngoái lại, có vẻ khó hiểu:
— “Chị dâu, chị không buồn sao? Đi ly hôn mà vẫn cười thế này?”

Tôi giả bộ nghiêm túc:
— “Tôi buồn lắm chứ. Chỉ là… tôi che giấu thôi.”

Cậu ta gật đầu đồng cảm, rồi nói thêm:
— “Sau này nếu chị cần, tụi tôi sẽ giới thiệu cho nhiều người tốt hơn anh Cảnh.”

Tôi chỉ mỉm cười:
— “Quyết định vậy đi.”


Xe dừng trước cục dân chính. Cảnh Viêm ngồi trên bậc thềm, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay kẹp điếu thuốc, khói lượn mờ quanh gương mặt điển trai. Anh đứng dậy mở cửa cho tôi, động tác lịch sự như thể chúng tôi vẫn là đôi vợ chồng hạnh phúc.

— “Đến nhanh nhỉ.” – anh nói, giọng đều đều.

— “Cảnh tiên sinh.” – tôi đáp, giữ khoảng cách.

Anh nhíu mày, cười nửa miệng:
— “Xa cách nhanh thật.”

Tôi không đáp, chỉ theo anh vào trong.

Nhân viên đưa giấy tờ, giải thích:
— “Ly hôn cần thời gian suy nghĩ một tháng. Nếu đồng ý, ký vào đây.”

Tôi ký ngay. Đến lượt anh, anh lại nhìn tờ giấy khá lâu, như đang đắn đo. Tôi huých nhẹ:
— “Cảnh tiên sinh?”

Anh ký, rồi bước ra ngoài. Dưới nắng, tôi hít một hơi thật sâu:
— “Một tháng sau, muốn lấy giấy thì gọi tôi.”

Anh rút từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay tôi:
— “Ba năm nay cô ngoan ngoãn. Năm trăm vạn này coi như thưởng. Ly hôn là dứt khoát, đừng mơ mộng gì thêm.”

Tôi muốn cười lớn, nhưng chỉ gật đầu:
— “Vâng.”


Tôi quay lưng định đi thì tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên. Anh bất ngờ giữ lấy eo tôi, kéo sát lại. Hơi thở anh phả lên trán tôi, lạnh lẽo mà áp lực.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi phát ra giọng nũng nịu của một chàng trai:
— “Chị ơi, bao giờ chị tới? Em chờ mỏi mòn rồi~”

Âm thanh vang rõ giữa sảnh, khiến ánh mắt anh tối sầm:
— “Cô tìm người khác rồi?”

Tôi lập tức gỡ tay anh:
— “Không. Chỉ là em họ xa thôi.”

Anh nhìn tôi, nheo mắt, nhưng không nói gì thêm. Giọng anh trầm xuống:
— “Gia gia rộng lượng, cho cô một công việc nữa. Cô học ngành gì?”

Tôi ngẩng đầu, mỉm cười:
— “Tôi học biểu diễn.”


Tôi tưởng đó chỉ là một câu hỏi xã giao. Nhưng vài ngày sau, thư ký Tiểu Trương đến tìm, đưa cho tôi hợp đồng mới: “Trợ lý hình ảnh” cho chính Cảnh Viêm.

Tôi sững sờ. Chúng tôi đang trong thời gian chờ ly hôn, vậy mà anh lại đưa tôi vào công ty, ngồi ngay dưới quyền anh.

Ngày đầu đi làm, tôi mới hiểu “trợ lý hình ảnh” chỉ là cái cớ. Thực chất, tôi trở thành “bóng” của anh, xuất hiện cùng anh ở mọi cuộc họp, tiệc tùng, thậm chí là những chuyến công tác xa.

Anh không còn giữ khoảng cách như trước. Thỉnh thoảng, bàn tay anh đặt lên lưng tôi khi dẫn tôi qua đám đông, hơi ấm khiến tôi không thể giả vờ thản nhiên.

Mỗi tối, khi về nhà, tôi lại tự nhủ: “Mình chỉ còn vài tuần nữa. Đừng để anh ta tác động.” Nhưng tim tôi lại phản bội lý trí.


Một đêm, sau buổi tiệc ký kết hợp đồng lớn, anh đưa tôi về. Xe dừng trước căn hộ tôi thuê tạm. Tôi vừa mở cửa bước xuống, anh bất ngờ nắm cổ tay tôi, ánh mắt sâu thẳm:
— “Cô nghĩ… mình thực sự muốn ly hôn à?”

Tôi sững lại. Trong thoáng chốc, mọi ký ức ba năm qua ùa về – những đêm tôi ngồi chờ trong vô vọng, những lần anh bỏ mặc tôi giữa bữa tiệc… và cả những khoảnh khắc hiếm hoi anh khẽ kéo áo khoác cho tôi khi trời lạnh.

Tôi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
— “Cảnh tiên sinh, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi thật lâu.


Ngày nhận giấy ly hôn, tôi nghĩ mình sẽ nhẹ nhõm. Nhưng khi ký xong và rời khỏi cục dân chính, tôi bất giác quay đầu – anh vẫn đứng đó, đôi mắt chứa thứ gì đó tôi không dám nhìn lâu.

Tối hôm đó, tôi và Viên San mở tiệc. Âm nhạc, rượu vang, tiếng cười… Tôi tưởng mình sẽ vui, nhưng giữa những tiếng ồn ấy, tôi bỗng thấy trống trải lạ thường.

Đến lúc tiệc tan, tôi nhận được một tin nhắn duy nhất từ anh:

“Tự do của cô… có đáng không?”

Tôi không trả lời. Chỉ đặt điện thoại xuống, ngồi lặng trong bóng tối. Và tôi nhận ra – có lẽ, cái bẫy mà tôi rơi vào… không phải là những mối quan hệ hay hợp đồng, mà chính là trái tim mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!