– Ưm… anh nhẹ chút được không… đau quá…
– Cô là lần đầu?
– Chứ anh nghĩ tôi đã từng bao nhiêu lần?
– ……
– Cô cứ thả lỏng, lát nữa sẽ ổn thôi…
– Cô Kiều Ngọc Diễm, chúc mừng cô, hiện tại cô đang mang thai ba tháng. Thai nhi phát triển rất khỏe mạnh.
– Bác sĩ… bác sĩ nói gì cơ ạ? Tôi có thai?
– Cô đã mang thai ba tháng mà không hề hay biết sao? Không có biểu hiện gì bất thường à?
– Dạo gần đây tôi chỉ thấy thèm ăn và buồn ngủ thôi, nên cũng không nghĩ đến chuyện đó… Tôi thật sự có thai sao?
……
“Giờ mẹ biết phải làm sao đây? Con à, mẹ thật sự không thể sinh con ra, nhưng con không có lỗi gì cả…”
Chỉ sau một đêm, cô như rơi xuống đáy vực. Mất tất cả, lại còn mang trong mình đứa con của người đàn ông ấy. Cô chỉ nhớ mang máng gương mặt anh ta, ngoài ra chẳng biết gì thêm – tên tuổi, nghề nghiệp, thậm chí tuổi tác đều là con số không. Mối quan hệ giữa họ chỉ gói gọn trong ba chữ ngắn ngủi: “tình một đêm”.
Cô khi ấy còn là sinh viên, một mình xoay xở nơi đất khách. Ở quê, mẹ cô bệnh tật triền miên. Dù bà không muốn nhận tiền của con gái, cô vẫn cố gắng gửi về hàng tháng để mẹ có tiền thuốc thang. Cuộc sống sinh viên của cô – ngoài hai chữ “khó khăn” – thật chẳng còn từ gì để diễn tả.
Trong lúc tâm trí đang rối bời, một bản tin truyền hình bỗng khiến cô khựng lại.
– Vũ Trọng Quân – vị giám đốc trẻ tuổi tài năng, 25 tuổi đã nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ các cổ đông của Tập đoàn đá quý Saphiar, chính thức đảm nhiệm vị trí CEO. Hôm nay anh đại diện tập đoàn…
Là anh ta sao? Hóa ra, người đó lại là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn…
Nếu anh biết mình có con thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra?
Ting… ting… ting…
Tiếng chuông cửa vang lên gấp gáp, đầy vội vã như thể người bấm đang không thể chờ lâu thêm. Bà quản gia vừa chạy ra đến cửa thì không thấy ai cả. Nhìn quanh một lượt, ánh mắt bà bất chợt dừng lại nơi bậc thềm.
Một đứa bé sơ sinh, quấn khăn cẩn thận, đang nằm lặng lẽ trong chiếc giỏ nhỏ ngay trước cửa nhà. Không một lời nhắn nhủ nào ngoài một tờ giấy đính kèm. Dù ngạc nhiên, bản năng làm mẹ thôi thúc bà nhanh chóng bế đứa bé vào trong.
Cách đó không xa, cô đang lặng lẽ đứng sau bụi cây, nước mắt lăn dài trên má. “Mẹ xin lỗi con… cả đời này con có thể trách mẹ, nhưng mẹ chỉ mong con được sống trong điều kiện tốt hơn, không phải vất vả như mẹ từng trải qua…”
Lúc này, anh đang ngồi ở phòng khách xem tin tức thì thấy bà quản gia bước vào, trên tay ôm một đứa trẻ khiến anh không khỏi ngỡ ngàng.
– Vú, đứa bé này ở đâu ra vậy?
– Vú vừa mở cửa thì thấy bé nằm trước nhà. Trời tối thế này, vú sợ có chuyện gì không hay nên vội bế vào. Cậu đừng lo, tối nay bé sẽ ngủ cùng vú.
– Con không có ý trách vú, chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Anh rất kính trọng bà quản gia – người phụ nữ đã chăm sóc anh từ nhỏ, gần gũi chẳng khác nào người thân. Từ sau khi cha mẹ anh qua đời, bà là người thân duy nhất còn lại trong cuộc đời anh.
– Là một bé gái… đáng yêu thật đấy. Cậu xem, trong giỏ còn có một tờ giấy nữa.
– Đưa con xem với.
Như linh cảm có điều gì đó khác thường, anh vội mở tờ giấy ra. Những dòng chữ ngắn gọn bên trong khiến lòng anh chợt se lại:
“Chào anh. Có thể anh đã quên chuyện xảy ra chín tháng trước, khi anh từng qua đêm với một cô gái xa lạ. Đây là con của anh. Nếu không tin, anh có thể xét nghiệm ADN. Tôi không đủ khả năng nuôi con, chỉ mong anh có thể yêu thương bé. Nó là đứa trẻ bất hạnh – vừa sinh ra đã bị chính mẹ ruột bỏ lại. Xin đừng cho bé biết sự thật này… xin đừng nói với nó rằng mẹ nó là người đàn bà tàn nhẫn đến mức bỏ rơi con mình…”
Anh siết chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt tối sầm lại. Cô gái này… nếu đã biết rõ anh là ai thì tại sao không đến trực tiếp để đối mặt? Tại sao lại một mình mang thai, sinh con rồi lặng lẽ bỏ lại đứa bé như vậy?
– Vú đi mua sữa, chuẩn bị thêm đồ dùng cho trẻ sơ sinh, rồi sắp xếp lại căn phòng của con. Từ hôm nay, bé sẽ ngủ cùng con.
Bà quản gia nhìn anh, không hỏi thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng đi làm theo lời dặn. Trong lòng bà lờ mờ đoán được mọi chuyện, nhưng cũng hiểu rõ – đứa trẻ này rồi sẽ trở thành cả thế giới của anh…
Năm năm sau…
– Hôm nay, chúng tôi rất vinh dự có buổi phỏng vấn đặc biệt với Tổng giám đốc Tập đoàn đá quý Saphiar, xoay quanh chủ đề về cuộc sống cá nhân của anh.
– Chúng tôi được biết hiện anh đang là một ông bố đơn thân. Vậy liệu anh có kế hoạch tái hôn, xây dựng một gia đình mới trong tương lai không?
Tiếng MC vang lên rõ ràng giữa khán phòng, một câu hỏi không hề có trong kịch bản. Nhưng cũng không quá bất ngờ, bởi khán giả xem đài luôn tò mò về cuộc sống riêng tư của những người nổi tiếng.
Trái với sự bối rối mà mọi người tưởng tượng, anh chỉ khẽ mỉm cười:
– Nếu con gái tôi đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đó.
– Rõ ràng anh rất yêu con gái mình.
Cách nửa vòng Trái Đất, tại đất nước Mỹ xa xôi, cô gái trẻ ngồi trước màn hình tivi khẽ mỉm cười khi nghe những lời anh nói. Đã năm năm trôi qua, cô vẫn lặng lẽ dõi theo từng bước đi của hai cha con anh – âm thầm, lặng lẽ, nhưng chưa từng rời mắt.
Bài báo nào có hình anh, cô mua về giữ. Một đoạn phóng sự ngắn về anh, cô cũng tìm xem. Vì sao ư? Vì đó là cách duy nhất để cô biết con gái mình lớn lên thế nào, có đang sống hạnh phúc hay không.
Vài tháng sau cái đêm cô để con trước cửa nhà anh, mẹ cô – người thân duy nhất còn lại – cũng qua đời vì bệnh tình trở nặng. Trong lúc tưởng như mọi thứ đã sụp đổ, số phận lại đưa cô gặp Tuấn Kiệt – một chàng trai mang hai dòng máu, định cư lâu năm tại Mỹ. Cô từng giúp anh trong một lần lên cơn đau tim. Gia đình anh, vì cảm kích, đã bảo lãnh cô sang Mỹ du học.
Cô mang theo ước mơ duy nhất: trở thành nhà thiết kế trang sức. Cô muốn sau khi thành công, sẽ trở về Việt Nam và xin vào làm việc ở Tập đoàn Saphiar – chỉ để có thể nhìn thấy con gái mình mỗi ngày, dù chỉ là từ xa.
– Em thật sự không thể suy nghĩ lại về lời đề nghị của anh sao?
– Em xin lỗi, Tuấn Kiệt. Anh biết là em không thể.
Tuấn Kiệt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng xen lẫn xót xa. Khi thấy cô vừa dõi theo bản tin có anh, vừa mỉm cười đầy mãn nguyện, anh đã hiểu… Anh biết rõ câu chuyện của cô. Anh cũng biết mình đã không thể bước vào trái tim cô suốt năm năm qua. Anh vẫn luôn ở bên, luôn bảo vệ, nhưng trong lòng cô chỉ có một hình bóng không thể thay thế.
– Một người mẹ từng từ bỏ con như em… cả đời này sẽ không có được hạnh phúc thật sự.
– Anh không để tâm quá khứ của em. Nhưng em… em không thể tha thứ cho chính mình sao? Suốt đời em định dằn vặt bản thân đến vậy ư?
– Em không buông bỏ được. Mỗi đêm, em vẫn nghe văng vẳng tiếng con khóc đòi sữa…
Anh im lặng. Có lẽ, phần trái tim cô đã lặng im từ lâu rồi…
Thấy bầu không khí trầm lặng, cô chủ động chuyển hướng câu chuyện:
– Anh cũng nên tìm một người vợ rồi sinh cho em vài đứa cháu đi chứ. Em thấy anh cũng lớn tuổi rồi đó.
– Em đang chê anh già à? Cẩn thận đấy. Mai mốt anh có vợ rồi, đừng có tiếc nuối nhé!
Sau 5 Năm Định Mệnh – Phần 2
Anh đáp lại bằng nụ cười nhẹ, nhưng rồi cũng không ép cô thêm. Có lẽ, đến lúc anh nên dừng lại đoạn tình cảm không có hồi đáp này.
– À, tuần sau em về nước rồi đúng không? Đã có kế hoạch gì chưa?
– Em muốn nộp hồ sơ vào Tập đoàn Saphiar.
– Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ. Anh có chút việc phải xử lý, mình nói chuyện sau nhé.
Anh bước ra khỏi phòng, bóng dáng cao lớn ấy hôm nay lại mang một vẻ lặng lẽ đến lạ. Cô biết, anh dành tình cảm cho mình, nhưng cô không thể… Không thể để anh hy vọng rồi lại khiến anh thất vọng thêm một lần nữa.
– A, ba về rồi!
Tiếng nói trong trẻo vang lên khi anh vừa bước vào cửa. Không ai khác, đó chính là con gái anh – bé Vũ Bảo Hân, năm nay đã tròn năm tuổi. Đối với anh, bé là báu vật quý giá nhất. Năm năm qua, anh vẫn sống một mình, không để ai bước vào cuộc sống của hai cha con. Có lẽ vì anh sợ con gái phải chịu cảnh mẹ kế – con chồng.
– Ba về rồi. Nào, kể ba nghe hôm nay ở lớp con học được gì rồi?
Anh bế bé lên, ôm chặt vào lòng. Mọi mệt mỏi công việc dường như tan biến khi về đến nhà, chỉ cần thấy nụ cười của con là đủ. Trước đây, anh từng không nghĩ việc có con lại khiến người ta hạnh phúc đến vậy. Thật lòng cảm ơn người phụ nữ năm xưa đã trao cho anh thiên thần nhỏ này.
– Cô giáo lại dạy con đánh vần. Con biết đọc rồi mà, cô cứ bắt học mấy cái dễ quá à.
– Nhưng con phải học giống các bạn trong lớp chứ.
– Con biết mà, nên con vẫn cố gắng. À ba, ngày mai cho con tới công ty chơi nha?
– Ngày mai là thứ năm, con còn phải đến lớp mà.
– Ba gọi xin phép cô giáo cho con nghỉ đi. Con không thích đi học đâu, đến công ty chơi với ba vui hơn nhiều.
Anh lắc đầu bất lực. Bé con của anh lúc nào cũng có lý lẽ riêng. Nhưng trách sao được, anh đã quá cưng chiều con rồi. Những ngày trường nghỉ học, anh thường đưa bé đến công ty vì không yên tâm để bé ở nhà một mình.
Anh thương con lắm. Từ khi còn nhỏ, bé đã biết nói sớm, hiểu chuyện hơn bạn bè đồng trang lứa. Một tuổi rưỡi đã đi nhà trẻ, ba tuổi đã biết đọc sách. Nhưng điều khiến anh trăn trở nhất – là chưa bao giờ anh nghe bé nhắc đến mẹ.
Suốt năm năm qua, anh đưa con đi học, rồi đón về. Ở nhà, chỉ có anh và bà vú. Bé không mè nheo, không đòi hỏi, tự ăn, tự chơi, tự đi ngủ đúng giờ. Có những đêm gặp ác mộng, bé chỉ ôm gối qua phòng anh, thì thầm: “Ba ơi, con ngủ không được… ba hát ru con ngủ nha…”
Anh từng nhiều lần thuê người điều tra tung tích người mẹ ruột của bé, nhưng cô ấy như đã bốc hơi khỏi Việt Nam. Không để lại bất kỳ dấu vết nào. Trong lòng anh vẫn luôn có một câu hỏi chưa lời giải đáp: Người phụ nữ đó… thật sự không hề bận tâm đến đứa con mình đã dứt ruột sinh ra sao?
Ngày mai là ngày cô đến Tập đoàn Saphiar để phỏng vấn. Dù đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, lòng cô vẫn không khỏi nôn nao và bối rối. Có lẽ… vì ngày mai, cô sẽ có cơ hội gặp lại con gái mình. Chỉ là một khả năng mong manh, nhưng cũng đủ khiến tim cô rung lên từng nhịp lo âu.
Rồi ngày ấy cũng đến. Sau buổi phỏng vấn, trưởng phòng nhẹ nhàng nói rằng sẽ sớm liên hệ lại. Cô bước ra khỏi phòng, cố giữ vẻ bình thản thì bất chợt bắt gặp một dáng hình nhỏ nhắn đang chật vật với chiếc máy bán nước tự động.
Cô bước tới, cúi nhẹ người:
– Bé gái, để dì giúp nha. Người lớn đâu rồi? Sao con lại ở đây một mình?
Phải mất một lúc, cô bé mới hiểu lời cô nói. Không rõ vì sao, vừa nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng bé lại trào lên một cảm giác rất lạ – thân quen đến kỳ lạ.
– À… Dạ, cảm ơn dì. Dì giúp con với ạ.
– Con đi một mình à? Ba mẹ đâu?
– Ba con đang họp nên con tự đi. Không sao đâu dì, con quen rồi, con tới đây hoài à.
– Trời ơi, con dễ thương quá. Con mấy tuổi rồi?
– Dạ, con năm tuổi.
Vừa trả lời, cô bé vừa giơ bàn tay nhỏ nhắn ra. Năm tuổi… cũng đúng bằng tuổi con gái cô năm nay.
– Dì dắt con đi tìm ba nha?
– Dạ không cần đâu dì, con tự đi được. Mà… dì đẹp ghê á. Con muốn lớn lên đẹp giống dì vậy đó!
Cô bật cười, xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô bé:
– Cảm ơn con nha. Lớn lên chắc chắn con sẽ còn xinh đẹp hơn dì nữa.
Đáng yêu quá. Không hiểu sao, cô lại thấy mình như bị cuốn vào ánh mắt ấy. Phải chăng… là linh cảm của một người mẹ?
Mải suy nghĩ, cô sực nhớ còn bản thiết kế chưa hoàn thành. Ngày mai phải nộp rồi, không thể chậm trễ. Cô nhìn bé cười trìu mến:
– Dì chào con nha, dì còn việc phải làm. Con cũng nhanh vào với ba đi kẻo ba lo.
– Tạm biệt dì ạ… Dì ơi, tụi mình còn gặp lại không?
– Dì không chắc, nhưng nếu có duyên… thì chắc chắn sẽ gặp lại. Dì đi nha!
Nhìn theo bóng cô khuất dần, trong lòng bé bất chợt dâng lên cảm giác luyến tiếc. Công ty ba bé có biết bao nhiêu nhân viên nữ, nhưng chưa ai khiến bé cảm thấy ấm áp và an toàn như người phụ nữ vừa rồi. Bé thật sự rất quý cô.
Còn cô, vừa rời khỏi tòa nhà, trong lòng vẫn còn vương vấn ánh mắt hồn nhiên kia. Đã lâu rồi, cô mới thấy trái tim mình dịu lại như thế. Mong rằng… sẽ có ngày được gặp lại bé.
Lúc bé quay trở lại văn phòng, anh đã kết thúc buổi họp. Vừa thấy con gái, anh liền bước tới:
– Con lại tự ý chạy lung tung nữa hả? Biết vậy ba đưa con tới trường từ đầu rồi…
– Ba ơi, hôm nay con gặp mẹ rồi…
Câu nói bất ngờ khiến anh khựng lại. Trước giờ, chưa từng có ai – ngoài anh – được bé nhắc đến khi gọi từ “mẹ”.
– Con chưa từng gặp mẹ mà… sao hôm nay con lại nói vậy?
Anh lắp bắp, bối rối không giấu được sự ngỡ ngàng.
– Lúc nãy, con gặp một dì trong công ty ba. Dì đó xinh lắm, mà… dì giống con lắm. Con nghĩ… dì là mẹ. Ba ơi, con muốn có mẹ. Con nhớ mẹ…
Từng lời nói non nớt ấy như mũi kim đâm thẳng vào lòng anh. Từ trước đến nay, bé chưa từng hỏi đến mẹ. Vậy mà hôm nay, lại vừa gặp một người đã nhận đó là mẹ…
– Con kể rõ cho ba nghe xem nào. Dì đó là ai, gặp ở đâu?
– Dạ, lúc con đi mua nước ở máy bán hàng tự động, con thấy dì đó. Dì không biết con là ai, nhưng nói nếu có duyên sẽ gặp lại. Dì đi rồi ba ơi…
– Trước giờ con chưa gặp dì đó bao giờ sao?
– Chưa. Lần đầu tiên con thấy. Ba ơi, hay là ba cưới dì đó về làm mẹ con nha?
Anh ôm bé vào lòng, không biết nên vui hay buồn. Đứa trẻ của anh… đáng thương quá. Chỉ vì một chút ấm áp từ một người xa lạ mà đã khắc ghi trong tim.
– Con gái ngoan, để ba tìm hiểu rõ ràng đã rồi đưa mẹ về cho con, được không?
– Dạ.
Anh khẽ hôn lên trán bé, ánh mắt trầm ngâm. “Người phụ nữ năm xưa, em nên trở về rồi đấy. Con gái chúng ta rất nhớ em. Lý do năm xưa thế nào anh cũng có thể không hỏi, chỉ cần em quay về… anh sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào, miễn là con gái anh không phải nhớ mẹ thêm nữa.”
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
– Alo, có chuyện gì?
– Thưa giám đốc, tôi đã xác minh xong. Người mà bé gặp là một ứng viên đến phỏng vấn hôm nay. Cô ấy chuyên ngành thiết kế…
– Mang ngay hồ sơ của cô ấy lên phòng tôi!
Không đợi thư ký nói thêm, anh lập tức cúp máy. Không rõ vì sao trong lòng lại nóng như lửa đốt. Người phụ nữ ấy… rốt cuộc là ai mà khiến con gái anh một mực nhận làm mẹ?
Một lúc sau, thư ký mang hồ sơ lên. Anh vừa mở ra, tên cô đập ngay vào mắt:
Kiều Ngọc Diễm, 26 tuổi. Tốt nghiệp Đại học Harvard.
Là cô… chính là cô gái năm năm trước.
Anh vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, quay sang hỏi con gái:
– Đây có phải là người con gặp khi nãy không?
– Đúng rồi ba. Nhưng mà… ngoài đời dì ấy còn xinh hơn trong hình nữa á!
– Dì ấy tới xin việc hả ba? Ba nhận dì ấy nha, con muốn gặp lại dì lắm…