GҺeп Tuȏпg mù quáпg – t.Һ.ι t.Һ.e Ngườι PҺụ Nữ Troпg Đám Lục BὶпҺ.
Trưa tháng Bảy năm 2022, dưới cái nắng thiêu đốt của miền Tây, dòng sông Hậu ở huyện Mỹ Tú, tỉnh Sóc Trăng, lặng lẽ trôi. Một thi thể phụ nữ được tìm thấy dưới đám lục bình, không quần áo, không giấy tờ, không manh mối. Vụ án tưởng chừng bế tắc, nhưng từ một vết sẹo nhỏ và một cuộc gọi bị chôn vùi trong dữ liệu, các điều tra viên đã lật mở một âm mưu tàn nhẫn. Câu chuyện về ghen tuông, phản bội, và tội ác này không chỉ gây chấn động Sóc Trăng mà còn để lại bài học đắt giá về hậu quả của sự mất kiểm soát.
Dòng sông Hậu, hiền hòa chảy qua làng An Phú, thường mang theo sự yên bình của vùng quê. Nhưng vào buổi trưa định mệnh ấy, nó trở thành hiện trường của một vụ án kinh hoàng. Ba thanh niên trong làng, trốn nóng dưới gốc cây bần, mang cần câu ra bờ sông. Trong lúc chuẩn bị mồi, một người chỉ vào đám lục bình trôi gần bờ, đùa: “Ai vứt đồ lạ thế kia?” Cả nhóm cười, nhưng tiếng cười tắt ngấm khi đám lục bình trôi gần hơn. Một cánh tay trắng bệch lộ ra, rồi mái tóc đen bết nước quấn vào thân lục bình. Họ nhận ra đó là thi thể người. Hoảng loạn, cả ba vứt cần câu, chạy vào làng, gọi điện báo công an.
Công an xã và huyện Mỹ Tú có mặt ngay sau đó, phong tỏa hiện trường. Nhận thấy vụ án nghiêm trọng, Công an huyện báo cáo lên Công an tỉnh Sóc Trăng. Đại tá Lê Văn Tùng, Phó Giám đốc Công an tỉnh, trực tiếp chỉ đạo. Các đơn vị tinh nhuệ, gồm Phòng Cảnh sát Hình sự, Phòng Kỹ thuật Hình sự, và đội pháp y, được huy động. Không khí tại hiện trường căng thẳng, trái ngược với sự yên ả thường ngày. Điều tra viên chia nhóm, rà soát dấu vết trên bờ – dấu chân, dấu xe, vật chứng nhỏ. Dưới sông, đội cảnh sát dùng cano kéo thi thể lên bờ.
Thi thể là một phụ nữ khoảng 25-30 tuổi, khuôn mặt bị nước làm biến dạng, không giấy tờ tùy thân. Quần áo nạn nhân không còn, khiến việc nhận diện càng khó khăn. Pháp y ghi nhận nạn nhân tử vong khoảng 48-72 giờ trước, có dấu hiệu bị tấn công trước khi chết. Một chi tiết nhỏ thu hút sự chú ý: một vết sẹo hình lưỡi liềm dài 3 cm trên đùi phải nạn nhân, có thể là manh mối duy nhất. Không hung khí, không nhân chứng, vụ án tưởng chừng bế tắc.
Đội điều tra, do Thượng tá Nguyễn Văn Hùng dẫn đầu, bắt đầu từ vết sẹo. Họ gửi thông báo đến các địa phương lân cận, hỏi về phụ nữ mất tích có đặc điểm tương tự. Đồng thời, đội kỹ thuật phân tích dữ liệu viễn thông quanh khu vực hiện trường, tập trung vào các cuộc gọi bất thường trong khung giờ nghi vấn. Sau hai ngày, một báo cáo từ xã lân cận cho biết Trần Thị Ngọc, 27 tuổi, mất tích ba ngày trước. Gia đình mô tả Ngọc có vết sẹo hình lưỡi liềm trên đùi, khớp với thi thể. ADN xác nhận nạn nhân chính là Ngọc.
Ngọc là cô gái quê, làm công nhân may ở khu công nghiệp Sóc Trăng. Cô sống cùng mẹ và em trai trong căn nhà cấp bốn ở làng An Phú. Người thân kể Ngọc hiền lành, ít giao du, gần đây có quan hệ tình cảm với Lê Văn Khánh, 30 tuổi, một kỹ sư xây dựng. Khánh đã đính hôn với Nguyễn Thị Thanh, 28 tuổi, con gái một gia đình khá giả. Đội điều tra mời Khánh làm việc. Anh ta khai lần cuối gặp Ngọc là tối thứ Sáu, bốn ngày trước, tại một quán nước. Khánh tỏ ra đau buồn, nhưng ánh mắt lảng tránh khiến Thượng tá Hùng nghi ngờ.
Đội điều tra kiểm tra điện thoại của Khánh, phát hiện anh ta nhắn tin với một người tên “T” ngay sau khi gặp Ngọc, nội dung: “Xong việc, lo cho sạch.” Số điện thoại của “T” thuộc về Nguyễn Văn Tài, 35 tuổi, một kẻ có tiền án cướp giật. Tài bị triệu tập, ban đầu chối tội, nhưng khi đối mặt với dữ liệu định vị điện thoại cho thấy anh ta ở gần hiện trường đêm Ngọc mất, Tài khai nhận. Anh ta được Thanh thuê với giá 50 triệu đồng để “dạy dỗ” Ngọc, vì Thanh ghen tuông khi biết Khánh ngoại tình. Tài thuê thêm một người bạn, Trần Văn Hùng, 32 tuổi, để thực hiện kế hoạch.
Theo lời khai, tối thứ Sáu, Tài và Hùng phục sẵn trên đường Ngọc đi làm về. Họ chặn cô, kéo vào một cánh đồng vắng, tấn công và cướp tài sản. Trong lúc mất kiểm soát, Hùng siết cổ Ngọc đến chết. Hoảng loạn, cả hai lột quần áo nạn nhân, ném thi thể xuống sông, hy vọng dòng nước xóa dấu vết. Thanh, dù không trực tiếp ra tay, là người lên kế hoạch và cung cấp thông tin về Ngọc. Khánh, dù biết Thanh ghen tuông, không can ngăn, gián tiếp dẫn đến bi kịch.
Đội điều tra bắt giữ Thanh và Hùng. Thanh, một cô gái xinh đẹp, sụp đổ trong phòng hỏi cung, thừa nhận hành động vì ghen tuông mù quáng. “Tôi chỉ muốn cô ta biến mất khỏi đời anh Khánh,” cô khóc. Hùng, kẻ trực tiếp ra tay, không tỏ ra hối hận, chỉ khai để giảm án. Khánh, dù không bị kết tội trực tiếp, bị triệu tập làm nhân chứng. Anh thừa nhận ngoại tình, nhưng chối bỏ trách nhiệm trong vụ án.
Phiên tòa tháng Ba năm 2023 thu hút sự chú ý của dư luận Sóc Trăng. Gia đình Ngọc, gồm mẹ và em trai, ngồi lặng lẽ, mắt đỏ hoe. Hội đồng xét xử nhận định hành vi của Hùng là tàn ác, tước đoạt mạng sống vô cớ, không thể cải tạo. Tòa tuyên án tử hình Hùng vì tội giết người, 10 năm tù vì cướp tài sản, tổng hợp là tử hình. Tài nhận 15 năm tù vì đồng phạm giết người và cướp tài sản. Thanh bị tuyên tù chung thân vì tội giết người, do hành vi thuê phạm tội dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Tiếng búa gõ khô khốc kết thúc phiên tòa, nhưng tiếng khóc của gia đình Ngọc và các bị cáo vẫn vang vọng.
Khánh, dù không bị kết án, đối mặt với bản án lương tâm. Anh mất danh tiếng, gia đình tan vỡ, và bị cộng đồng xa lánh. Đám cưới với Thanh không bao giờ diễn ra. Gia đình Ngọc sống trong nỗi đau mất con, nhưng công lý phần nào an ủi họ. Vụ án để lại bài học đắt giá về ghen tuông và hậu quả của tội ác. Chỉ một phút mất kiểm soát, Thanh biến tình yêu thành thù hận, đẩy Ngọc vào cái chết oan uổng. Hùng và Tài, vì tiền, đánh mất nhân tính. Dòng sông Hậu vẫn trôi, mang theo ký ức đau thương và lời cảnh tỉnh về sự kiểm soát cảm xúc và trách nhiệm với hành động của mình.