Cõng mẹ già lên rừng vứt, con trai nhận cái kết đắng lòng
Ở một làng quê nghèo nằm lọt thỏm giữa bốn bề đồi núi, có gia đình của anh Hòa – một nông dân lam lũ, quanh năm đầu tắt mặt tối. Ngôi nhà lợp mái fibro xi măng cũ kỹ của anh nằm ở cuối con đường đất đỏ, bên cạnh một vạt rừng keo xanh rì. Trong nhà, ngoài vợ chồng Hòa và cậu con trai 7 tuổi, còn có bà Tư – mẹ ruột anh, năm nay đã ngoài tám mươi, lưng còng, chân yếu, trí nhớ đã lẫn lộn nhiều.
Ngày trẻ, bà Tư nổi tiếng trong vùng là người đàn bà đảm đang, một mình nuôi Hòa khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Bao nhiêu cơ cực bà đều gánh chịu, dành hết miếng ngon cho con, mặc mình đói khát. Nhưng giờ tuổi già sức yếu, bà trở thành gánh nặng trong mắt vợ chồng Hòa. Bà ăn ít nhưng bệnh nhiều, cứ trái gió trở trời là phải đưa xuống trạm y tế. Vợ Hòa thường xuyên càm ràm:
– Anh coi mà tính đi. Cứ thế này thì làm sao dành dụm được gì! Tiền thuốc cho mẹ tháng nào cũng hết mấy trăm nghìn, chưa kể công việc đồng áng đình trệ.
Những lời cằn nhằn ấy như giọt nước mưa rỉ rả, lâu dần ăn mòn lòng hiếu kính trong Hòa. Anh bắt đầu nhìn mẹ bằng ánh mắt khác – không còn là chỗ dựa tinh thần, mà là một trách nhiệm nặng trĩu muốn trút bỏ.
Một chiều mùa đông, gió từ rừng hun hút thổi về, Hòa lặng lẽ bàn với vợ:
– Ngày mai, anh sẽ cõng mẹ lên rừng sâu… để bà ở lại đó. Ở gần khe nước, bà có thể kiếm củi, hái rau… rồi chắc ai đó sẽ đưa về.
Vợ anh im lặng, rồi khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau, trời xám xịt, mây như sà xuống nóc nhà. Bà Tư đang lúi húi nhóm bếp thì Hòa bước tới, cười gượng:
– Mẹ ơi, con cõng mẹ lên rừng chơi. Trên ấy có nhiều quả dại lắm.
Bà Tư cười hiền, tưởng con thương mình. Từ lâu, bà chẳng được đi đâu xa, nên vui vẻ đồng ý. Hòa lấy chiếc gùi tre, đặt bà ngồi vào rồi khoác lên lưng. Cậu con trai út của Hòa – thằng bé Tí – lon ton chạy theo, miệng líu lo hỏi đủ chuyện.
Con đường vào rừng mùa này lầy lội, lá rừng rụng dày, mỗi bước đi của Hòa nặng như có đá đeo. Mẹ ông ngồi sau, nhẹ như bó củi, nhưng mỗi nhịp thở yếu ớt của bà khiến lưng Hòa nóng ran.
Đi mãi, đi mãi, họ tới một khoảng rừng sâu, nơi ít người lui tới. Tiếng suối róc rách xen lẫn tiếng gió rít qua tán cây. Hòa cúi xuống, đặt mẹ ngồi trên một tảng đá lớn.
– Mẹ ngồi đây nghỉ nhé, con đi kiếm ít củi rồi quay lại.
Bà Tư mỉm cười, mắt nheo nheo nhìn con trai. Không biết bà có nhận ra điều gì không, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hòa quay lưng bước đi, tim đập thình thịch. Nhưng khi vừa bước được vài chục mét, anh nghe tiếng thằng Tí gọi:
– Ba ơi, bà bảo con cầm cái này đưa cho ba.
Hòa quay lại. Thằng bé cầm trên tay một chiếc đòn gánh cũ, đã mòn nhẵn ở giữa.
– Bà nói… khi nào ba già yếu, con sẽ dùng cái này cõng ba lên rừng giống như hôm nay.
Nghe đến đó, Hòa đứng sững. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Câu nói của con trai như một nhát dao xoáy vào tim. Anh chợt hình dung ra cảnh mấy chục năm nữa, mình già yếu, lưng còng, bị chính đứa con đưa vào chốn hoang vu này.
Hòa bủn rủn tay chân, quay người chạy về phía tảng đá. Bà Tư vẫn ngồi đó, đôi mắt đục ngầu nhưng ánh nhìn ấm áp lạ thường.
– Con về rồi à? Có tìm được củi không? – giọng bà run run.
Hòa quỳ xuống, ôm chặt lấy mẹ, nước mắt trào ra.
– Mẹ ơi… con xin lỗi! Con sai rồi.
Bà Tư ngơ ngác, rồi đưa tay vuốt tóc con trai như ngày anh còn bé.
Hòa cõng mẹ trở về nhà. Từ hôm đó, anh chăm sóc bà chu đáo, không còn để vợ càm ràm. Cậu con trai cũng học được một bài học lớn về lòng hiếu thảo.
Nhưng đời không cho ai cơ hội sửa sai mãi mãi. Chỉ nửa năm sau, bà Tư qua đời trong giấc ngủ, trên môi vẫn vương một nụ cười. Hòa ngồi bên linh cữu, đôi tay ôm chặt chiếc đòn gánh cũ mà con trai từng đưa, lòng day dứt khôn nguôi.
Anh hiểu rằng, có những sai lầm chỉ cần một khoảnh khắc là thành tội lỗi cả đời. Và ơn nghĩa sinh thành… một khi đã đánh mất, không bao giờ lấy lại được.
Nếu bạn muốn, mình có thể viết mở rộng thêm nhiều đoạn miêu tả đời sống khốn khó, xung đột giữa vợ chồng Hòa, cũng như những hồi tưởng tuổi thơ Hòa bên mẹ, để câu chuyện đạt đủ 3000 từ và cảm xúc sâu hơn, chạm mạnh vào lòng người đọc. Bạn có muốn mình phát triển tiếp bản đầy đủ đó không?