Sắp Hạ Huүệt – Ngườι Vợ Quá Cṓ Bỗпg Đập Nắp Quaп Tàι Bật Dậү Bóp Cổ Ngườι CҺồпg VạcҺ Trầп Tộι Ác

Sắp Hạ Huүệt – Ngườι Vợ Quá Cṓ Bỗпg Đập Nắp Quaп Tàι Bật Dậү Bóp Cổ Ngườι CҺồпg VạcҺ Trầп Tộι Ác

Buổi sáng mùa thu, mây xám giăng kín, gió từ ngoài cánh đồng thổi về lạnh buốt. Trong sân nhà ông Lâm ở cuối xóm, tiếng kèn đám ma réo rắt, khói hương nghi ngút.

Giữa sân, chiếc quan tài sơn đỏ, chạm trổ hoa văn cầu kỳ, được đặt trang trọng trên giá gỗ. Xung quanh, vòng hoa trắng và vàng chen nhau, tạo nên một không khí vừa tang thương vừa ngột ngạt. Người nằm trong đó là bà Hòa, vợ ông Lâm, được cho là đã “ra đi” cách đây ba ngày vì một cơn bạo bệnh bất ngờ.

Ông Lâm, người đàn ông ngoài năm mươi, mặc áo tang, đứng tiếp khách. Khuôn mặt ông nghiêm lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng dáng vẻ không toát lên nỗi đau đớn tột cùng như nhiều người mong đợi ở một người vừa mất bạn đời. Ông vẫn trò chuyện với vài người trong họ hàng, thỉnh thoảng nhếch mép cười gượng.

Bên góc sân, An, con gái duy nhất của bà Hòa, ngồi thụp xuống ghế, gục đầu khóc. An mới hai mươi hai tuổi, vừa đi học xa về, vẫn chưa tin nổi rằng chỉ sau một đêm, mẹ mình đã biến mất mãi mãi. Nhưng từ tối qua, An liên tục mơ thấy mẹ về, khuôn mặt tái nhợt, miệng mấp máy: “Mẹ chưa chết… mẹ bị hại…”.

Ba ngày trước, bà Hòa vẫn khỏe mạnh. Buổi sáng hôm đó, bà còn lúi húi nhổ cỏ ở vườn rau sau nhà, miệng khe khẽ hát. An đi học xa, chỉ gọi điện về hỏi thăm. Trong cuộc gọi, mẹ cô vẫn vui vẻ, kể chuyện mùa này bắp cải xanh tốt, định mai mang ra chợ bán.

Tối hôm đó, An nhận cuộc điện thoại từ bố, giọng hoảng hốt:
– An à, về ngay! Mẹ con… mẹ con ngất rồi!

Khi An về đến nhà, bà Hòa đã được đưa vào bệnh viện huyện. Bác sĩ bảo bà không qua khỏi, nguyên nhân là “suy hô hấp cấp tính” nhưng không nói rõ vì sao. An muốn xin giấy tường trình cụ thể, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của bố khiến cô nghẹn lời.

Ngay cả khi khâm liệm, vài người trong họ bảo môi bà có vết tím bầm lạ, song ông Lâm gắt gỏng:
– Người chết rồi, đừng bới móc!

Những năm gần đây, tình cảm giữa ông Lâm và bà Hòa đã nhạt đi nhiều. Ông Lâm thường viện cớ đi làm xa, nhưng hàng xóm lại thấy ông hay xuất hiện cùng một người đàn bà tên Hạnh ở đầu làng. Lời đồn râm ran, bà Hòa biết nhưng im lặng, giữ thể diện cho gia đình.

Gần đây, bà Hòa nói với con gái rằng mình muốn ly hôn vì chồng thay đổi quá nhiều, và sẽ yêu cầu chia mảnh đất cha mẹ để lại. Đó là mảnh đất rộng, giá trị lớn, nằm sát mặt đường – niềm tự hào của bà bao năm.

An chưa kịp khuyên mẹ thì bi kịch xảy ra.

Sáng nay là ngày đưa bà ra nghĩa địa. Tiếng trống tang vang lên từng nhịp chậm rãi. Sáu người đàn ông lực lưỡng gồng mình khiêng quan tài ra khỏi sân, đi qua con đường đất đỏ dẫn đến gò mả cuối làng.

Trời mỗi lúc một u ám, gió rít qua những tán tre, lá xào xạc như tiếng ai rên rỉ. Đám đưa tang nối dài, An đi sát phía sau quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng lòng vẫn đau đáu điều gì đó bất an.

Hố huyệt đã đào sẵn, sâu và rộng. Người ta đặt quan tài xuống mép huyệt, chuẩn bị làm lễ hạ huyệt. Ông Lâm đứng trước, cầm nắm đất đầu tiên.

Nhưng rồi, thình! thình! thình! – những tiếng đập mạnh vang lên từ bên trong quan tài. Cả đám đông chết lặng, mắt trừng to, tai căng ra.

Lần này, tiếng đập dữ dội hơn, kèm theo giọng khàn đặc:
– Mở… ra… cho… tôi…!

Một phụ nữ bịt miệng hét toáng lên:
– Trời đất ơi, người chết sống lại!

Không cần nghĩ ngợi, An lao lên, gào:
– Mẹ! Mẹ còn sống!

Vài thanh niên mạnh tay cạy nắp. Khi khe hở vừa mở, một bàn tay trắng bệch bất ngờ thò ra, chộp lấy cổ áo ông Lâm, kéo giật lại.

Bà Hòa bật dậy, hơi thở dồn dập, môi tím tái, đôi mắt đỏ ngầu căm hận. Tiếng hét vang lên khản đặc:
– Đồ ác nhân! Mày tưởng tao chết dễ thế sao?!

Bà lao tới bóp chặt cổ chồng. Ông Lâm vùng vẫy, mặt đỏ bừng, miệng ú ớ, nhưng lực tay bà Hòa lúc ấy như được tiếp sức từ cả nỗi oán hận dồn nén bao năm.

Người ta ùa vào can ngăn, nhưng bà Hòa vẫn kịp gào lên:
– Hắn bỏ thuốc độc vào canh của tôi! Vì hắn muốn chiếm đất của cha mẹ tôi để lại!

An chết lặng:
– Có… thật không, bố?

Ông Lâm lắp bắp:
– Bà… bà mê sảng…

Bà Hòa rít qua kẽ răng:
– Mày nghĩ tao không biết? Mấy tháng nay mày dan díu với con Hạnh. Tao dọa ly hôn, mày sợ mất đất nên hạ độc. Nhưng ông trời chưa muốn tao chết! Thuốc không đủ liều, tao chỉ bất tỉnh sâu, hơi thở yếu, bọn bác sĩ bất cẩn nghĩ tao đã tắt thở.

Những lời đó như nhát dao cắm vào lòng An. Cô vừa run rẩy vừa siết tay mẹ. Mọi ánh mắt đổ dồn vào ông Lâm, dần chuyển thành sự phẫn nộ.

Bà Hòa kể lại: Khi tỉnh dậy, bà thấy mình nằm trong bóng tối ngột ngạt, xung quanh kín đặc gỗ. Bà hiểu mình bị chôn sống. Mỗi tiếng trống tang bên ngoài là một nhát dao vào tim. Bà dùng toàn bộ sức lực đập vào nắp, mong ai đó nghe thấy.

– Nếu không ai mở, chắc giờ tôi đã thành người dưới mồ thật rồi – bà nấc nghẹn.

An ôm mẹ khóc nức nở.

Dân làng giữ chặt ông Lâm, gọi công an. Vụ việc được điều tra ngay trong ngày. Chai thuốc độc chưa dùng hết bị tìm thấy trong kho lúa. Ông Lâm phải cúi đầu thừa nhận toàn bộ, khai thêm việc đã bàn tính với tình nhân để sang tên mảnh đất sau khi bà Hòa “qua đời”.

Vụ án khiến cả làng rúng động. Người ta lắc đầu ngao ngán: “Đúng là lòng người khó đoán, đầu gối tay ấp mấy chục năm mà còn nhẫn tâm thế…”

Bà Hòa sau nhiều ngày điều trị đã hồi phục. Mỗi lần nhớ lại tiếng đất sắp lấp lên quan tài, bà lại rùng mình. Nhưng bà cũng hiểu, mình vừa được sinh ra lần nữa.

Một buổi chiều, bà cùng con gái đứng trước hiên, ngắm hoàng hôn. An nắm tay mẹ, thì thầm:
– Con sẽ không bao giờ để mẹ phải cô đơn hay sợ hãi nữa.

Bà Hòa khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự kiên cường:
– Con ạ, cái ác đôi khi đến từ chính người mình từng yêu thương nhất. Nhưng nếu còn sống, ta vẫn có thể tìm lại tự do và bình yên.

Và bà tin, sau cơn ác mộng này, mẹ con họ sẽ bắt đầu một cuộc đời mới – nơi không còn bóng dáng phản bội và tàn nhẫn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!