Mẹ CҺồпg Xé Váү Coп Dȃu Gιữa CҺợ – 5 Ngàү Sau PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Cȏ TҺa TҺứ
Sáng tháng Sáu năm 2022, tại chợ An Lộc, một khu chợ tấp nập ở vùng ven TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, không khí nhộn nhịp bỗng chốc hóa lặng ngắt. Bà Ba Liên, 57 tuổi, với ánh mắt bừng bừng giận dữ, lao tới xé toạc chiếc váy của con dâu, Nguyễn Thị Hương, 27 tuổi, ngay giữa lối đi đông đúc. Tiếng vải rách như xé tan không gian, để lại Hương đứng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, váy rách lộ cả phần trong, trước hàng trăm ánh mắt sững sờ. Chỉ năm ngày sau, chính bà Ba quỳ xuống, tay run lẩy bẩy, xin lỗi con dâu trước cùng đám đông ấy. Câu chuyện này không chỉ là một vụ việc gây sốc, mà là hành trình đau lòng về sự hiểu lầm, lòng tự trọng bị chà đạp, và sức mạnh của sự tha thứ, khiến bất kỳ ai nghe qua cũng phải rưng rưng.
Chợ An Lộc, từ lâu là trái tim của vùng quê, nơi mùi cá tươi, rau xanh, và thịt luộc hòa quyện với tiếng rao lanh lảnh, tạo nên bức tranh sống động của đời sống thôn quê. Những chiếc xe máy chen chúc, tiếng cười nói vang lên, và ánh nắng ban mai lấp lánh trên từng sạp hàng. Giữa khung cảnh ấy, Hương, một cô giáo mầm non với nụ cười dịu dàng, bước vào chợ để mua cá cho bữa trưa gia đình. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ khi đứng trước sạp cá của mẹ ruột, bà Tư Ngọc, 62 tuổi. Hương kín đáo đưa mẹ một ít tiền, thì thầm: “Mẹ giữ mà mua thuốc, đừng lo cho con.” Cử chỉ ấy, với người ngoài, là hình ảnh quen thuộc của một cô con gái hiếu thảo. Nhưng với bà Ba Liên, mẹ chồng Hương, nó như một ngọn lửa châm vào lòng nghi kỵ đã âm ỉ bấy lâu.
Bà Ba, một người phụ nữ khắc khổ với khuôn mặt góc cạnh, tóc búi chặt, đứng cách đó không xa, gần sạp rau. Đôi mắt bà nheo lại khi thấy Hương đưa tiền cho mẹ đẻ. Trong lòng bà, Hương từ lâu đã là cái gai: một cô con dâu nhà nghèo, không xứng với con trai bà, anh Minh, 29 tuổi, một kỹ thuật viên điện tử. Bà luôn tin Hương lén lấy tiền nhà chồng để chu cấp cho mẹ đẻ, dù không có bằng chứng. Cảnh tượng ở sạp cá như giọt nước tràn ly. Không kiềm chế được, bà Ba rẽ đám đông, bước chân nặng nề, giọng sắc lạnh vang lên: “Tiền đó từ đâu ra, hả?” Hương giật mình, chưa kịp đáp thì bị mẹ chồng túm chặt tay, kéo ra giữa lối đi đông đúc. “Mày tưởng tao không biết à? Nhà tao nuôi mày, nuôi con mày, vậy mà mày lén lút đưa tiền cho mẹ mày!” bà Ba hét, chỉ thẳng vào mặt Hương.
Đám đông ngừng lại, ánh mắt đổ dồn. Hương run rẩy, cố giữ bình tĩnh: “Mẹ, đây là tiền lương con, con không lấy tiền nhà!” Nhưng bà Ba không nghe, cơn giận bùng lên như lửa cháy. Bà nắm lấy váy Hương, giật mạnh. Tiếng vải rách chói tai vang lên, chiếc váy xé toạc từ hông xuống, lộ cả nội y. Hương đứng sững, tay ôm lấy người, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Đám đông chết lặng, vài người quay đi, nhưng không ai dám can ngăn. Tiếng xì xào nổi lên: “Trời ơi, mẹ chồng gì mà ác thế!” Bà Ba, mặt vẫn hầm hầm, bỏ đi, để lại Hương giữa chợ, ôm lấy mình trong tủi nhục, đôi chân như muốn khuỵu.
Hương chạy về nhà, nước mắt nhòe cả đường. Cô khóa mình trong phòng, ôm con trai 2 tuổi, bé Bin, khóc nức nở. Minh, chồng cô, đang đi công tác ở Bình Dương, không biết chuyện. Hương gọi điện, giọng nghẹn ngào: “Anh về sớm nhé, mẹ hiểu lầm em.” Cô không kể chi tiết, sợ Minh mâu thuẫn với mẹ. Nhưng nỗi đau bị xúc phạm trước đám đông khiến cô không thể ngủ. Cô nghĩ đến những năm làm dâu, luôn cố gắng chu toàn, từ nấu ăn, dọn nhà, đến làm thêm buổi tối để có tiền gửi mẹ đẻ mua thuốc. Vậy mà, bà Ba chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
Tin tức về vụ việc lan khắp làng An Lộc. Người thương Hương, biết cô hiền lành, chăm chỉ, nhưng cũng có người tin lời bà Ba, cho rằng Hương không biết điều. Bà Ba, về nhà, vẫn đinh ninh mình đúng. Với bà, Hương là “người ngoài”, không đáng tin. Bà kiểm soát chi tiêu gia đình, luôn nghi ngờ Hương gửi tiền về nhà mẹ đẻ. Vụ xé váy, với bà, là cách “dạy dỗ” con dâu để giữ thể diện gia đình. Nhưng tối hôm sau, Minh trở về, nghe hàng xóm kể lại, anh như chết lặng. Anh đối mặt mẹ: “Mẹ, sao mẹ làm vậy? Hương không lấy tiền nhà, cô ấy làm thêm để có tiền!” Bà Ba gạt đi: “Mày bênh vợ, tao thấy tận mắt nó đưa tiền!” Minh kiểm tra tài khoản chung, xác nhận Hương chỉ dùng tiền lương của mình.
Sáng ngày thứ ba, bà Tư Ngọc, mẹ Hương, lặn lội đến nhà bà Ba, mang theo hóa đơn viện phí. Bà Tư, dáng người gầy gò, đôi mắt mệt mỏi vì bệnh tiểu đường, nói: “Chị Ba, Hương đưa tôi tiền mua thuốc, không phải tiền nhà chị. Con bé làm thêm đến khuya để lo cho tôi, chị hiểu lầm nó rồi!” Bà Tư nghẹn ngào, đưa hóa đơn chứng minh. Bà Ba sững sờ, nhưng lòng tự trọng khiến bà cứng giọng: “Sao tôi tin được?” Minh, đứng bên, lên tiếng: “Mẹ, con kiểm tra rồi, Hương không lấy gì cả. Mẹ phải xin lỗi cô ấy!”
Đêm đó, Minh đưa Hương về nhà. Cô vẫn im lặng, không trách bà Ba, chỉ ôm bé Bin, thì thầm: “Mẹ không để con lớn lên trong oán hận.” Nhưng bà Ba không ngủ được. Hình ảnh Hương đứng run rẩy giữa chợ ám ảnh bà. Bà nhớ những bữa cơm Hương nấu, những đêm cô làm thêm, ánh mắt dịu dàng khi bế bé Bin. Bà nhớ cả mẹ mình, người từng bị bà bỏ bê khi còn sống, chỉ vì bà mải lo làm ăn. Lòng bà như bị dao cắt. Sáng ngày thứ năm, bà Ba trở lại chợ An Lộc, đứng giữa lối đi nơi vụ việc xảy ra. Trước đám đông, bà quỳ xuống, nắm tay Hương, giọng run rẩy: “Hương, mẹ sai rồi! Mẹ đã làm tổn thương con, mẹ xin lỗi!” Nước mắt bà rơi, hòa vào giọng nói đầy hối hận. Hương, mắt cũng đỏ hoe, đỡ mẹ chồng đứng dậy: “Con không trách mẹ, con chỉ mong gia đình mình hòa thuận.”
Đám đông lặng đi, nhiều người rưng rưng. Bà Ba kể: “Mẹ ghen tị vì con chăm lo cho mẹ đẻ, trong khi mẹ từng không làm được điều đó cho bà nội. Mẹ sai vì lòng ích kỷ.” Hương ôm bà Ba, nói: “Con chỉ muốn mẹ coi con như con gái.” Từ đó, bà Ba thay đổi, đối xử với Hương như con ruột, cùng cô chăm bé Bin. Minh hỗ trợ mẹ vợ viện phí, và gia đình trở nên gắn bó. Dân làng An Lộc, từ chỗ xì xào, kính nể Hương vì lòng bao dung, và bà Ba vì dám sửa sai.
Câu chuyện là bài học sâu sắc về sự hiểu lầm và sức mạnh của tha thứ. Bà Ba, từ một người mẹ chồng khắc nghiệt, học được cách buông bỏ cái tôi để hàn gắn. Hương, dù bị tổn thương, chọn tha thứ để giữ gìn tình thân. Chợ An Lộc, nơi từng chứng kiến nỗi đau, giờ là biểu tượng của sự hòa giải. Một chiếc váy rách có thể được khâu lại, nhưng tình thân, nếu không trân trọng, sẽ để lại vết sẹo mãi mãi. Hãy yêu thương và sửa sai khi còn kịp, bởi gia đình là nơi để sẻ chia, không phải để tranh đúng sai.