Dι cҺúc của cҺa ƌể lạι cҺo vợ–4 ƌứa coп Һợp lực cҺιếm ƌoạt kҺȏпg пgờ lật пgược tìпҺ tҺế pҺút cҺót

Dι cҺúc của cҺa ƌể lạι cҺo vợ–4 ƌứa coп Һợp lực cҺιếm ƌoạt kҺȏпg пgờ lật пgược tìпҺ tҺế pҺút cҺót

Vào một buổi sáng tháng Bảy năm 2022, tại làng An Thạnh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, ông Minh, một nông dân hiền lành, đột ngột qua đời vì cơn đau tim. Sự ra đi của ông khiến cả làng lặng đi, vì ai cũng thương ông – người đàn ông cả đời chỉ biết làm lụng nuôi vợ con, không màng danh lợi. Ông để lại bà Lan, vợ ông, và bốn đứa con đã trưởng thành: hai trai, hai gái, tất cả đều thành đạt, nhà cao cửa rộng. Dân làng nghĩ họ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bà Lan, nhưng không ngờ, ngay sau tang lễ, khi hương khói còn chưa nguôi, bốn người con bắt đầu thì thầm về việc chia tài sản. Bà Lan lặng lẽ thắp nhang trước bàn thờ chồng, lòng nặng trĩu. Căn nhà ba tầng – tài sản duy nhất ông Minh để lại – bỗng trở thành mục tiêu tranh giành. Nhưng họ sững sờ khi biết di chúc ông Minh để lại ghi rõ: căn nhà thuộc quyền sử dụng của bà Lan đến trọn đời. Bốn người con giận dữ, và từ đó, họ hợp lực để chiếm đoạt, không ngờ ông Minh đã chuẩn bị một bí mật cuối cùng, lật ngược thế cờ trong khoảnh khắc quyết định. Đây là câu chuyện về sự vô ơn, lòng tham, và bài học đau đớn về tình hiếu thảo.

Ông Minh sinh ra ở An Thạnh, một vùng quê nghèo với những cánh đồng lúa và con sông nhỏ chảy qua làng. Từ nhỏ, ông đã quen với việc làm lụng, giúp cha mẹ cày cấy, chăn trâu. Lớn lên, ông cưới bà Lan, một cô gái hiền hậu từ làng bên. Họ sinh bốn con: anh cả Tấn, 38 tuổi, làm kinh doanh ở Sài Gòn; chị Hai Hương, 36 tuổi, mở quán cà phê ở Đà Nẵng; anh Ba Minh, 34 tuổi, kỹ sư điện ở Quy Nhơn; và cô út Linh, 32 tuổi, giáo viên mầm non ở làng. Ông Minh làm ruộng, chăn nuôi, và sửa chữa máy móc cho bà con, sống giản dị, dạy con biết yêu thương, hiếu thảo. Ông thường nói: “Tiền bạc là phù du, tình nghĩa mới là vĩnh cửu.”

Khi các con lớn, ông bán đất dần để lo cho chúng học hành, lập nghiệp. Anh Tấn học kinh doanh, chị Hương học quản lý, anh Ba học kỹ thuật, cô Linh học sư phạm. Họ thành công, xây nhà riêng, nhưng hiếm khi về thăm cha mẹ. Ông Minh không trách, chỉ cười: “Con cái bận rộn, miễn chúng hạnh phúc là được.” Bà Lan, dù buồn, vẫn giữ nhà cửa sạch sẽ, chờ con về. Khi ông Minh bị bệnh tim, các con gửi tiền thuốc men, nhưng ít khi về. Ông biết mình không còn nhiều thời gian, nên lập di chúc, để lại căn nhà cho bà Lan, với điều kiện sau khi bà qua đời, tài sản chia đều cho các con, nhưng chỉ nếu họ chứng minh được sự hiếu thảo.

Di chúc được lập tại văn phòng công chứng, với sự chứng kiến của ông Hai, bạn thân ông Minh. Nhưng ông Minh giữ một bí mật: ông đã ghi âm cuộc trò chuyện với các con trước khi mất, chứng minh sự vô ơn của họ. Ông nói với ông Hai: “Nếu chúng nó tranh giành, hãy đưa ra khi cần.” Sau tang lễ, bốn người con tụ họp. Tấn nói: “Nhà này là của ba, phải chia đều.” Hương gật: “Mẹ già rồi, giữ làm gì?” Minh đề nghị: “Dụ mẹ bán, chia tiền.” Linh, dù áy náy, cũng đồng tình: “Mẹ ở với con, nhà bán đi.” Họ thuyết phục bà Lan: “Mẹ bán nhà, chia cho con cái, mẹ về ở với con.” Bà Lan lắc đầu: “Đây là di chúc của ba con, mẹ giữ đến chết.” Các con giận, nghĩ bà ích kỷ.

Họ hợp lực: Tấn thuê luật sư, chứng minh di chúc không hợp lệ vì ông Minh bệnh nặng, không minh mẫn. Hương nhờ bác sĩ quen chứng minh bà Lan bị Alzheimer, không đủ năng lực hành vi dân sự. Minh tìm chứng cứ ông Minh bị ép lập di chúc. Linh, dù do dự, vẫn ủng hộ anh chị. Họ gửi đơn kiện lên tòa, đòi chia tài sản. Bà Lan, đau lòng, khóc trước bàn thờ chồng: “Ông ơi, con cái sao vậy?” Bà sống cô đơn, ăn uống qua loa, sức khỏe suy kiệt.

Phiên tòa sơ thẩm diễn ra tại Tòa án nhân dân huyện Duy Xuyên. Các con cáo buộc di chúc giả mạo, đòi chia nhà. Bà Lan ngồi lặng, mắt đỏ hoe. Luật sư của các con trình bày bằng chứng: giấy khám bệnh của ông Minh, chứng nhận bà Lan bị lẫn. Nhưng khi đến lượt bà Lan, ông Hai, nhân chứng, bước lên. Ông đưa ra bản ghi âm từ điện thoại ông Minh để lại. Ghi âm là cuộc trò chuyện của các con trước khi ông mất: Tấn nói: “Ba chết, nhà chia đều.” Hương: “Mẹ già, giữ làm gì?” Minh: “Dụ mẹ bán đi.” Linh: “Mẹ về với con, nhà chia tiền.” Ông Minh đã âm thầm ghi âm, dự đoán lòng tham của con.

Tòa im lặng khi nghe ghi âm. Các con tái mặt, luật sư của họ lúng túng. Tòa tuyên di chúc hợp lệ, căn nhà thuộc bà Lan. Nhưng ông Minh có di chúc phụ: nếu con cái tranh giành, tài sản sẽ được bán, tiền xây trường học cho làng, lấy tên ông. Các con bàng hoàng, hối hận. Tấn quỳ trước mẹ: “Con sai rồi, mẹ ơi!” Hương khóc: “Con mù quáng vì tiền.” Minh và Linh cũng quỳ, xin lỗi. Bà Lan, nước mắt lăn, tha thứ: “Mẹ chỉ muốn các con hiểu, tình nghĩa quan trọng hơn tiền bạc.”

Sau phiên tòa, các con trở về nhà mẹ, chăm sóc bà. Họ bán một phần đất, xây trường học mang tên ông Minh, như lời di chúc. Trường trở thành nơi trẻ em làng học hành, và các con của ông Minh làm tình nguyện viên, dạy trẻ em về lòng hiếu thảo. Bà Lan sống vui vẻ, các con thường về thăm, bữa cơm gia đình trở nên ấm áp. Câu chuyện làng An Thạnh là bài học về lòng tham và sự tỉnh ngộ. Ông Minh, dù ra đi, vẫn dạy con bài học cuối cùng: tài sản lớn nhất là tình yêu thương và lòng hiếu thảo.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!