Có TҺaι KҺι 10 Tuổι – KҺιếп Bác Sĩ Rụпg Rờι – Bí Ẩп Đằпg Sau KҺιếп Aι Cũпg PҺảι Rơι Lệ”
Trời đầu đông, gió lạnh luồn qua từng khe cửa. Trong phòng cấp cứu của bệnh viện tỉnh, bác sĩ Hòa cau mày nhìn vào tờ kết quả siêu âm vừa được đưa tới. Ông đọc đi đọc lại, mắt mở to, bàn tay khẽ run.
Bệnh nhân là một bé gái mới 10 tuổi, gương mặt xanh xao, gầy gò, nằm thu mình trên giường bệnh. Cái bụng của em nhô lên bất thường, rõ ràng là dấu hiệu của một thai kỳ đã hơn 3 tháng.
– Trời ơi… – bác sĩ Hòa buột miệng – Sao lại có chuyện này?
Y tá đứng bên cũng lặng người. Người đưa bé tới bệnh viện là một người phụ nữ trung niên, gương mặt khắc khổ, quần áo lấm lem bùn đất. Bà ngồi thu mình ở góc phòng, ánh mắt hoang mang, sợ hãi.
Bác sĩ tiến lại gần:
– Chị là mẹ cháu bé?
Người phụ nữ cúi đầu:
– Dạ… tôi là dì. Con bé… là cháu ruột tôi… Mẹ nó mất rồi…
Bác sĩ Hòa nén cơn xúc động, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Cháu mới 10 tuổi… làm sao có thai? Ai là người đã…?
Người phụ nữ cắn chặt môi, đôi bàn tay run rẩy:
– Tôi… tôi không biết. Cháu nó không chịu nói…
Bé gái tên là Lan, mồ côi mẹ từ khi mới 6 tuổi. Cha em – một người đàn ông nghiện rượu – bỏ đi biệt tích, để lại em cho người dì ruột là bà Tư nuôi dưỡng.
Bà Tư sống ở một vùng quê nghèo, làm ruộng quanh năm, thu nhập bấp bênh. Bà chưa từng lập gia đình, nên coi Lan như con ruột. Dù nghèo khó, bà vẫn lo cho em ăn học đầy đủ.
Nhưng từ mấy tháng trước, bà bắt đầu nhận thấy Lan có những biểu hiện lạ: hay mệt mỏi, buồn nôn, thèm ngủ, và đặc biệt là bụng ngày một to. Lúc đầu, bà nghĩ cháu bị bệnh đường ruột hoặc u nang. Cho tới khi Lan ngất xỉu trong giờ học, bà vội đưa cháu đến bệnh viện, để rồi nhận tin sét đánh: Lan đang mang thai.
Bác sĩ Hòa biết đây là một vụ việc nghiêm trọng. Ông nhẹ nhàng hỏi chuyện Lan, nhưng em chỉ im lặng, mắt đỏ hoe. Mọi câu hỏi về việc ai là cha đứa bé đều rơi vào khoảng trống.
– Con ơi, nói cho bác sĩ biết… để bác còn giúp con… – giọng ông Hòa khẩn thiết.
Lan khẽ lắc đầu, nước mắt lăn dài. Em nắm chặt tay dì Tư như tìm kiếm một điểm tựa duy nhất trên đời.
Bà Tư nghẹn ngào:
– Con không nói cũng được… nhưng con phải tin dì… dù ai làm gì con, dì cũng sẽ bảo vệ con…
Lan khẽ rùng mình, nhưng vẫn im lặng.
Một tuần sau, cơ quan chức năng vào cuộc. Họ điều tra tất cả những người thường xuyên tiếp xúc với Lan: hàng xóm, thầy cô, bạn bè, họ hàng.
Bất ngờ, một bé gái cùng lớp nói rằng nhiều lần thấy Lan bị ông Sáu, hàng xóm gần nhà, gọi vào nhà ông để “giúp việc vặt”. Ông Sáu là người đàn ông ngoài 50, vợ mất sớm, sống một mình, làm nghề sửa xe đạp.
Khi bị mời lên làm việc, ông Sáu một mực chối:
– Tôi chỉ nhờ nó quét sân, lấy nước. Con nít nó nghịch, chắc tưởng tượng thôi…
Không có chứng cứ rõ ràng, vụ việc tạm dừng. Lan vẫn im lặng, nét mặt buồn bã hơn bao giờ hết.
Một đêm, bà Tư giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng nấc nghẹn trong phòng Lan. Bà bước vào, thấy cháu ngồi ôm bụng, run rẩy.
– Lan… con đau ở đâu? – bà Tư hoảng hốt.
Lan nhìn dì, đôi mắt ướt đẫm:
– Dì ơi… con sợ…
Bà Tư ôm cháu vào lòng, vỗ nhẹ lưng:
– Có dì đây rồi… con đừng sợ…
Một lúc lâu sau, Lan thì thầm:
– Là… chú Thắng…
Bà Tư sững người. Chú Thắng chính là em trai của bà – người đàn ông thỉnh thoảng về thăm nhà sau những chuyến làm thuê xa. Ông ta là cậu ruột của Lan.
Lan kể trong tiếng khóc: mỗi lần bà Tư đi làm đồng về muộn, chú Thắng đến nhà, giả vờ trông nom cháu, rồi làm những việc kinh khủng. Em bị dọa dẫm rằng nếu nói ra, cả dì và em sẽ “bị bắt đi xa mãi mãi”. Vì sợ hãi, em chọn im lặng.
Nghe đến đây, bà Tư run lẩy bẩy, vừa đau đớn vừa căm phẫn. Bà lập tức báo công an. Thắng bị bắt khẩn cấp. Tại cơ quan điều tra, hắn cúi gằm mặt, thừa nhận tội ác.
– Tôi… xin lỗi… tôi say… tôi… – Hắn ấp úng.
Nhưng lời xin lỗi đó chẳng thể xóa được vết thương tinh thần quá lớn mà Lan phải chịu.
Khi tin tức lan ra, cả làng bàng hoàng. Ai cũng thương xót cho bé gái mới 10 tuổi đã phải trải qua nỗi đau quá sức chịu đựng.
Bác sĩ Hòa cùng hội đồng y khoa họp bàn. Mang thai ở độ tuổi quá nhỏ tiềm ẩn nhiều nguy cơ cho sức khỏe và tính mạng. Ông khuyên bà Tư nên để Lan đình chỉ thai sớm.
Nhưng Lan ôm bụng, khóc nức nở:
– Con không muốn bỏ… dù con không biết nuôi… nhưng nó là em bé…
Bà Tư nhìn cháu, lòng quặn thắt. Sau nhiều đêm suy nghĩ, bà gật đầu đồng ý với nguyện vọng của Lan, chấp nhận mọi khó khăn để nuôi dưỡng cả hai.
Những tháng sau đó, Lan được chuyển tới một trung tâm bảo trợ trẻ em và phụ nữ bị bạo hành. Ở đây, em được chăm sóc y tế, học văn hóa và trị liệu tâm lý.
Bà Tư đều đặn đến thăm, mang cho cháu những món ăn dân dã từ quê. Mỗi lần thấy dì, Lan lại chạy đến ôm chặt, như sợ mất đi chỗ dựa duy nhất.
Khi bé gái chào đời, mọi người trong trung tâm cùng khóc. Bác sĩ Hòa bế đứa bé, nói khẽ:
– Con đã đến với đời trong hoàn cảnh đau đớn, nhưng hãy tin, con sẽ lớn lên trong tình yêu thương.
Lan đặt tên con là Hy Vọng.
Thắng bị tuyên án 20 năm tù. Bà Tư dọn về sống gần trung tâm để tiện chăm sóc hai đứa. Lan dần lấy lại nụ cười, dù những vết sẹo tâm hồn vẫn còn đó.
Mỗi lần nhìn con ngủ, Lan thì thầm:
– Mẹ sẽ bảo vệ con… như dì đã bảo vệ mẹ…
Câu chuyện của Lan khiến ai cũng rơi lệ. Nó không chỉ là lời cảnh tỉnh về việc bảo vệ trẻ em, mà còn là minh chứng rằng, dù trong bóng tối cùng cực, tình thương vẫn có thể trở thành ánh sáng dẫn lối.