CHỒNG VÔ SINH – Coп Dȃu Xιп Bṓ CҺồпg Một Đứa Coп Nṓι Dõι – Và Cáι Kết Đầү Nước Mắt

CHỒNG VÔ SINH – Coп Dȃu Xιп Bṓ CҺồпg Một Đứa Coп Nṓι Dõι – Và Cáι Kết Đầү Nước Mắt

Ngôi làng nhỏ bên bờ sông vốn yên ả bỗng trở thành tâm điểm của những lời xì xào. Người ta bàn tán về câu chuyện lạ lùng và đầy tranh cãi: con dâu xin bố chồng một đứa con nối dõi.

Nhưng nếu nhìn vào sâu thẳm trái tim những người trong cuộc, ít ai ngờ rằng, đằng sau câu chuyện tưởng chừng trái luân thường đạo lý ấy, lại là cả một bi kịch gia đình, chan chứa tình thương, nước mắt và sự hy sinh đến tột cùng.

Gia đình ông Lâm vốn là một trong những gia đình có tiếng ở làng. Ông Lâm ngoài 60 tuổi, từng là cán bộ huyện đã nghỉ hưu, vợ mất sớm. Ông có một người con trai duy nhất – Minh – niềm hy vọng lớn nhất của dòng họ.

Minh lấy vợ là Hạnh, cô gái hiền lành, xinh xắn, quê ở làng bên. Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu trong sự chúc phúc của cả hai bên, đặc biệt là ông Lâm. Ông mong từng ngày được bế cháu đích tôn, để hương hỏa gia tộc không bị đứt đoạn.

Nhưng 5 năm trôi qua, Hạnh vẫn chưa một lần đậu thai. Những lời đồn đoán, xì xào bắt đầu xuất hiện, xoáy vào lòng tự trọng của Minh và Hạnh.

Ban đầu, Hạnh nghĩ lỗi là do mình. Cô lặng lẽ đi khám, uống thuốc, thay đổi chế độ ăn uống. Nhưng tất cả kết quả đều bình thường. Cuối cùng, Minh đồng ý đi khám, và kết quả như một nhát dao cắt ngang bầu trời yên ả: Minh bị vô sinh bẩm sinh.

Từ ngày biết tin, Minh trở nên lầm lỳ, tránh tiếp xúc với mọi người. Còn Hạnh thì vừa thương chồng, vừa đau cho chính mình. Cô chưa bao giờ trách anh, nhưng áp lực từ bên ngoài quá lớn.

Ông Lâm ban đầu không tin, cho rằng bác sĩ chẩn đoán sai. Nhưng khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay, ông ngồi lặng rất lâu, gương mặt già nua như hằn thêm chục tuổi.

Tối hôm ấy, trong mâm cơm chỉ có ba người, không ai nói lời nào. Tiếng đũa chạm vào bát vang lên khô khốc. Hạnh nhìn ông Lâm, thấy ánh mắt ông chất chứa bao điều chưa nói.

Vài hôm sau, ông Lâm gọi riêng Hạnh ra sân sau, giọng trầm xuống:
– Con… nếu cứ như vậy, dòng họ này sẽ tuyệt tự. Bố biết chuyện này không phải lỗi của con… Nhưng con nghĩ… có cách nào để có một đứa cháu… mang dòng máu nhà mình không?

Hạnh sững người, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Câu nói của ông Lâm như ẩn chứa một ý nghĩa khác, mà cô chưa dám nghĩ tới.

Một tuần sau, khi Minh đi công tác xa, ông Lâm mới thẳng thắn nói điều mà ông đã suy nghĩ suốt thời gian qua:
– Hạnh à… Bố đã suy nghĩ rất nhiều. Minh nó vô sinh… nhưng bố thì… vẫn còn khỏe mạnh. Nếu con đồng ý… bố sẽ cho con một đứa con… để giữ hương hỏa.

Hạnh chết lặng. Tai cô ù đi, tim đập loạn xạ. Cô đứng bật dậy, lùi lại, mắt mở to:
– Bố… bố đang nói gì vậy?

Ông Lâm thở dài:
– Bố biết điều này trái luân thường… nhưng bố cũng biết con thương Minh… Nếu con nhận một người khác, Minh sẽ đau lòng. Còn nếu là bố… thì vừa giữ được huyết thống, vừa không khiến nó mất mặt…

Nói đến đây, ông cúi đầu, giọng run run:
– Bố không ép con. Nhưng nếu con đồng ý… bố hứa cả đời sẽ mang ơn con.

Hạnh bỏ chạy vào phòng, nước mắt giàn giụa. Cả đêm ấy, cô trằn trọc, bị giằng xé giữa luân lý, danh dự và tình thương dành cho chồng.

Những ngày sau đó, áp lực đè nặng lên Hạnh. Mỗi lần ra chợ, cô đều nghe những lời xì xào: “Con dâu nhà ông Lâm bị gì mà mãi chưa đẻ?”, “Chắc là loại vô phúc”.

Một buổi tối, Minh say rượu, về nhà ôm Hạnh khóc:
– Anh xin lỗi… Em lấy anh là thiệt thòi lớn nhất đời em.

Hạnh siết chặt tay chồng, tim cô nhói lên. Cô nhớ lời ông Lâm, nhớ gương mặt tuyệt vọng của chồng, nhớ những ánh mắt dè bỉu của thiên hạ.

Cuối cùng, trong một buổi chiều mưa, cô lặng lẽ bước vào phòng ông Lâm, khẽ nói:
– Con… đồng ý. Nhưng… Minh không được biết.

Ông Lâm nhìn cô rất lâu, rồi gật đầu, ánh mắt pha lẫn biết ơn và day dứt.

Kế hoạch diễn ra kín đáo, như một bí mật chỉ có hai người biết. Hạnh sống trong mâu thuẫn và tội lỗi, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thường trước mặt Minh.

Ba tháng sau, cô báo tin có thai. Minh òa khóc, ôm vợ trong hạnh phúc, không hề biết sự thật. Ông Lâm đứng ngoài cửa, lau nước mắt, lòng dằn vặt nhưng cũng nhẹ nhõm khi dòng họ không còn nguy cơ tuyệt tự.

Cả làng mừng rỡ, họ hàng kéo đến chúc mừng. Không ai hay biết, đằng sau nụ cười của Hạnh là những đêm mất ngủ, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gối.

Mọi chuyện tưởng sẽ được chôn vùi mãi mãi, nếu không có một biến cố. Khi Hạnh mang thai đến tháng thứ bảy, Minh vô tình nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa hai người hàng xóm. Họ thì thầm rằng đứa bé “không phải của Minh” mà là “của ông Lâm”.

Minh như bị sét đánh ngang tai. Tối hôm đó, anh tra hỏi Hạnh. Cô sợ hãi, cố chối, nhưng trước ánh mắt đầy nghi ngờ của chồng, nước mắt cô trào ra:
– Em… chỉ muốn cho anh một đứa con… để anh hạnh phúc…

Minh lùi lại, như thể vừa bị đâm một nhát dao. Anh quay sang hỏi cha mình, nhưng ông Lâm chỉ cúi đầu, im lặng. Sự im lặng ấy chính là lời thú nhận.

Minh bỏ ra khỏi nhà ngay trong đêm mưa gió. Hạnh chạy theo nhưng bị ngăn lại. Cô ngã quỵ, bụng đau quặn thắt, phải nhập viện cấp cứu.

Ông Lâm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, hai bàn tay siết chặt, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của ân hận. Ông biết, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hạnh giữ được đứa bé, nhưng Minh không quay về nữa. Anh gửi đơn ly hôn từ xa, chỉ để lại một câu:
– Em đã hy sinh cho anh… nhưng anh không thể đối diện với điều đó.

Một năm sau, Hạnh sống cùng con trai trong căn nhà nhỏ ở làng khác. Cô đặt tên con là Nhân, với mong muốn con lớn lên sẽ hiểu và tha thứ cho những sai lầm của người lớn.

Ông Lâm vẫn thỉnh thoảng đến thăm cháu, nhưng mỗi lần gặp Hạnh, ánh mắt ông trĩu nặng. Ông đã giữ được “nối dõi tông đường”, nhưng đánh mất gia đình, đánh mất tình cha con.

Hạnh nhiều lần ngồi bên con, kể cho bé nghe rằng bố Minh là người cha tốt nhất thế gian, dù sự thật phũ phàng ra sao. Cô chọn giữ lại ký ức đẹp cho con, như một cách chuộc lỗi cho quá khứ.

Câu chuyện kết thúc không có ai hoàn toàn hạnh phúc. Nhưng nó để lại một bài học đau đớn: có những quyết định xuất phát từ tình thương, nhưng nếu vượt qua ranh giới luân lý, cái giá phải trả là mất mát vĩnh viễn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!