Cȏ tҺư Ký 18 Tuổι Có TҺaι Vớι Tỷ PҺú 60 Tuổι – 90 Ngàү Sau Cȏ Gιật MìпҺ NҺậп Ra Sự TҺật KιпҺ Hoàпg
Đêm Sài Gòn cuối mùa mưa, những con đường loang loáng nước và ánh đèn vàng mờ đục soi bóng từng cơn gió lùa qua hàng me già. Lan Chi đứng nép vào mái hiên của một quán cà phê đã đóng cửa, chiếc ô trong tay chẳng thể ngăn nổi những hạt mưa tạt xối xả. Cô mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung cấp kế toán, ôm giấc mơ kiếm tiền để phụ giúp mẹ và trả nợ số tiền thuốc men cho cha.
Trong cái lạnh buốt, điện thoại rung lên. Đó là tin nhắn từ người bạn cùng lớp: “Có công ty đang tuyển thư ký riêng cho ông chủ, lương rất cao, chấp nhận người mới, nhưng phải chịu được áp lực. Mày thử đi, tao gửi địa chỉ.” Không đắn đo lâu, Lan Chi bấm gọi taxi, lao đến toà nhà kính cao vút giữa trung tâm thành phố.
Công ty ấy thuộc sở hữu của Vũ Minh Thạc – tỷ phú khét tiếng trên thương trường, người ta vừa kính vừa sợ. Sáu mươi tuổi, ông vẫn giữ dáng vẻ phong độ, mái tóc muối tiêu chải chuốt, đôi mắt sâu hoắm và giọng nói trầm ấm có sức nặng khiến người đối diện khó cưỡng lại. Tin đồn về đời tư của ông đầy rẫy: ba đời vợ, vô số bóng hồng bên cạnh, nhưng chưa ai thực sự bước chân được vào trái tim lạnh lùng ấy.
Cuộc phỏng vấn diễn ra chóng vánh. Ông chỉ hỏi Lan Chi ba câu: “Bao nhiêu tuổi?”, “Có sợ đi công tác dài ngày không?”, và “Có giữ được bí mật không?”. Cô gật đầu cho cả ba. Chưa đầy một tuần sau, Lan Chi trở thành thư ký riêng của ông.
Ngày đầu tiên, cô được đưa vào một thế giới hoàn toàn xa lạ: xe sang, văn phòng dát gỗ óc chó, thảm nhập khẩu, và những cuộc họp kín với những con số khổng lồ. Công việc của cô không chỉ là ghi chép hay sắp xếp lịch trình, mà còn phải đi cùng ông trong mọi chuyến công tác, từ các hội nghị xa hoa ở Singapore đến những buổi tiệc thâu đêm ở Hồng Kông.
Ông Thạc quan tâm đến cô theo cách khác lạ. Trong mắt đồng nghiệp, đó là sự ưu ái vượt quá ranh giới công việc. Ông dặn lái xe đưa cô về tận nhà mỗi tối, thi thoảng tặng cô những món quà đắt tiền mà ông nói là “thưởng vì làm tốt”. Một lần ở Đà Nẵng, sau buổi ký kết hợp đồng, ông mời cô đi dạo biển. Sóng vỗ rì rào, gió thổi tung mái tóc cô. Ông nhìn cô thật lâu rồi khẽ nói: “Em làm tôi nhớ đến một người… rất đặc biệt.”
Lan Chi không hỏi thêm, nhưng từ hôm đó, ánh nhìn của ông dành cho cô đã khác. Đó không còn là cái nhìn của một ông chủ với nhân viên, mà là sự pha trộn giữa trân trọng, khao khát và cả một nỗi đau nào đó ẩn sâu.
Chỉ ba tháng sau khi bắt đầu công việc, Lan Chi phát hiện mình mang thai. Cô bàng hoàng, hoang mang, bởi mối quan hệ giữa cô và ông Thạc vốn chưa từng được gọi tên. Đêm cô báo tin, ông im lặng rất lâu, rồi mỉm cười dịu dàng: “Giữ lại đi. Đứa bé này… là món quà mà số phận cho tôi.”
Những ngày sau đó, ông chăm sóc cô chu đáo đến mức khiến mọi nghi ngờ trong lòng cô tan biến. Ông thuê hẳn một căn hộ cao cấp cho cô ở, thuê bác sĩ riêng, đưa cô tránh xa mọi áp lực công việc. Lan Chi, trong sự ngây thơ của tuổi mười tám, tin rằng đây là tình yêu, tin rằng ông sẽ công khai mối quan hệ này, và tin rằng đứa bé sẽ mang họ của ông.
Nhưng rồi, những mảnh ghép kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Một lần, khi lục tủ tìm sổ khám thai, cô vô tình thấy một tấm ảnh cũ: một cô gái trẻ mặc áo dài trắng, gương mặt giống cô đến kỳ lạ. Phía sau tấm ảnh ghi dòng chữ: “Hà My – mùa hạ năm 1985”. Cái tên ấy, sau này cô nghe thấy nhiều lần trong những cơn mơ mớ của ông Thạc.
Lan Chi tìm hiểu và phát hiện Hà My là mối tình đầu của ông, mất tích bí ẩn khi mới mười tám tuổi – đúng bằng tuổi cô bây giờ. Người ta đồn rằng, cô gái ấy đã mang thai với ông nhưng không bao giờ sinh được đứa bé, và cái chết của cô đến giờ vẫn là một ẩn số.
Càng ngày, Lan Chi càng cảm thấy mình như một cái bóng thay thế. Mỗi khi ông nhìn cô, trong ánh mắt ấy không chỉ có cô, mà còn có một hình bóng khác, một quá khứ chưa bao giờ khép lại.
Khi thai được bảy tháng, một buổi tối mưa lớn, ông Thạc đưa cô đến một biệt thự ven biển – nơi từng là chỗ ở của Hà My trước khi mất tích. Ông bảo muốn “đưa em đến nơi tất cả bắt đầu”. Đêm ấy, giữa tiếng sóng gào và gió rít, ông kể rằng Hà My đã chết ngay tại căn phòng này, và từ đó ông sống chỉ để tìm một người có thể khiến ông quên đi nỗi đau ấy.
Lan Chi rùng mình. Cô bắt đầu nhận ra, mình không phải tình yêu mới, mà chỉ là một liều thuốc tạm thời cho vết thương quá khứ. Đứa bé… có lẽ cũng vậy.
Ba ngày sau, khi cô chuẩn bị đến bệnh viện khám thai, một chiếc xe lạ bám theo. Người đàn ông bên trong đưa cô một phong bì chứa toàn bộ hồ sơ bệnh án của ông Thạc: ông bị bệnh tim nặng, thời gian sống không còn nhiều. Điều tồi tệ nhất là… trong hồ sơ, tên cha sinh học của đứa bé được ghi khác hẳn.
Lan Chi sốc nặng, ép gặp ông để hỏi rõ. Ông chỉ thở dài, nói trong nước mắt: “Đứa bé… là con của con trai tôi. Nhưng nó không biết. Tôi đã làm tất cả để giữ em bên mình, vì em quá giống mẹ nó. Anh ta không xứng…”
Những lời ấy như nhát dao cứa vào tim cô. Mọi thứ sụp đổ. Người đàn ông mà cô tin tưởng, yêu thương, hóa ra đã biến cuộc đời cô thành một màn kịch bệnh hoạn để khỏa lấp nỗi ám ảnh quá khứ.
Lan Chi bỏ đi trong đêm, nhưng một cơn bão lớn ập đến. Cô bị tai nạn trên đường và sinh non. Đứa bé không qua khỏi. Cô nằm mê man trong bệnh viện suốt nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, người báo tin cho cô là một luật sư: ông Thạc đã qua đời vì lên cơn tim ngay hôm nghe tin đứa trẻ mất.
Trong di chúc, ông để lại cho cô căn biệt thự ven biển – nơi từng là của Hà My – cùng một bức thư tay: “Nếu có kiếp sau, tôi mong được yêu em mà không mang theo bóng hình ai khác.”
Lan Chi đứng trước biển, gió thổi tung mái tóc, nước mắt mặn chát hòa cùng vị mặn của gió. Cô biết, tình yêu này chưa từng thực sự thuộc về mình, và cái kết bi kịch chỉ là điều tất yếu. Nhưng nỗi mất mát ấy, dù là của ông hay của cô, vẫn để lại vết sẹo không bao giờ lành.