Cả BệпҺ Vιệп CҺấп Độпg KҺι NҺìп TҺấү TҺứ Bȇп Dướι Háпg Của Sảп PҺụ, Sự TҺật Hé Lộ Aι Cũпg Sṓc

Cả BệпҺ Vιệп CҺấп Độпg KҺι NҺìп TҺấү TҺứ Bȇп Dướι Háпg Của Sảп PҺụ, Sự TҺật Hé Lộ Aι Cũпg Sṓc

Tiếng gió rít ngoài hành lang bệnh viện hòa cùng tiếng mưa đập vào cửa kính, tạo nên một âm thanh buồn bã, u ám. Đêm ấy, khoa sản vốn thường náo nhiệt bỗng trở nên căng thẳng khác thường. Phòng sinh số 3 sáng đèn chói lòa. Bác sĩ Lan – người đã có hơn 20 năm kinh nghiệm đỡ đẻ – đứng bên bàn mổ, ánh mắt đầy lo lắng. Trên bàn là một sản phụ trẻ, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, hai bàn tay bấu chặt tấm ga trắng đến run rẩy. Cô thở dốc, mỗi hơi thở như xé toạc lồng ngực.

Bên ngoài, người chồng trẻ, Minh, đi đi lại lại như con thú bị nhốt. Mỗi tiếng hét trong phòng lại khiến anh giật mình. Mẹ chồng anh, bà Thoa, ngồi trên ghế chờ, môi mím chặt, tay lần tràng hạt. Nhưng khác với vẻ lo lắng của người chồng, ánh mắt bà có gì đó… lạ lùng, pha chút căng thẳng như đang chờ một điều gì.

Tiếng bác sĩ vang lên gấp gáp:
– Huyết áp tụt rồi, nhanh lên! Chuẩn bị truyền máu!

Cả ê-kíp lao vào, tiếng máy móc bíp bíp dồn dập. Minh hoảng loạn định lao vào phòng thì y tá chặn lại. Anh gào lên:
– Cứu vợ tôi! Cứu cả con tôi nữa!

Bên trong, khi đứa trẻ vừa lọt lòng, cả căn phòng bỗng im bặt trong thoáng chốc. Không phải tiếng khóc chào đời, mà là một sự im lặng ghê rợn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn xuống khoảng giữa hai chân sản phụ. Bác sĩ Lan khựng lại, bàn tay cứng đờ. Một y tá đánh rơi cả chiếc kẹp kim loại xuống sàn.

Không phải một… mà là hai cái đầu nhỏ nhú ra, nhưng hình hài của một trong hai… không trọn vẹn. Và điều kinh khủng hơn, giữa cơ thể sơ sinh đó lại tồn tại một khối dị dạng nối liền, giống như… phần thân của một đứa trẻ khác.

Bác sĩ Lan cắn môi, ra hiệu cho y tá nhanh chóng che tấm khăn xanh lại. Nhưng sự kinh hoàng không chỉ dừng ở đó. Khi cắt rốn và đưa bé còn sống ra ngoài, bà thấy một mảnh giấy gấp nhỏ được nhét khéo léo trong chiếc khăn quấn quanh bụng sản phụ. Ai đó đã cố tình đặt nó vào từ trước khi đưa cô vào phòng sinh.

Trên mảnh giấy, dòng chữ nguệch ngoạc run rẩy: “Cứu con tôi. Đứa bé này không thể sống ở đây.”

Bác sĩ Lan sững sờ. Rõ ràng ai đó biết trước điều bất thường sẽ xảy ra. Bà liếc nhìn sản phụ – người mẹ trẻ đang lịm dần đi, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra.

Trong phòng chờ, bà Thoa vẫn ngồi im, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa như thể đang đếm từng giây. Khi bác sĩ Lan bước ra, bà lập tức đứng dậy:
– Cháu tôi… là cháu tôi chứ?

Bác sĩ Lan không trả lời ngay. Bà nhìn Minh – gương mặt trắng bệch, đôi mắt hoang mang – rồi nói:
– Mẹ tròn con… thì chưa chắc đã tròn. Cần nói chuyện riêng với gia đình.

Họ được dẫn vào phòng tư vấn. Cánh cửa khép lại, mưa ngoài trời như rơi nặng hạt hơn. Trong không khí nặng nề, bác sĩ Lan đặt trước mặt họ một tập hồ sơ, và cả mảnh giấy kia. Bà nói chậm rãi:
– Sản phụ đã sinh ra một trường hợp song sinh dính liền rất hiếm gặp. Nhưng… điều khiến tôi băn khoăn là mảnh giấy này. Ai đã viết? Và tại sao lại bảo “đứa bé này không thể sống ở đây”?

Minh bàng hoàng nhìn chữ viết. Anh khẳng định mình chưa từng thấy nó. Nhưng bà Thoa đột ngột run tay, ánh mắt lảng đi.

Bác sĩ Lan tiếp tục:
– Đứa trẻ thứ hai… không còn khả năng sống. Chúng tôi buộc phải phẫu thuật tách bỏ để cứu đứa còn lại. Nhưng… dị tật này không phải ngẫu nhiên. Kết quả xét nghiệm sơ bộ cho thấy trong thai kỳ, người mẹ đã tiếp xúc với một loại thuốc cực độc, thường dùng trong việc phá thai ở giai đoạn muộn.

Minh chết lặng, quay sang mẹ:
– Mẹ… mẹ đã làm gì?

Bà Thoa vội phản bác:
– Mẹ làm sao mà dám! Chắc chắn là con bé… nó tự làm thôi! Con xem, nó có muốn sinh đứa này đâu!

Lời buộc tội như một nhát dao đâm thẳng vào tim Minh. Anh yêu vợ, tin vợ, nhưng sự thật trước mắt khiến anh không biết bấu víu vào đâu. Trong giây phút ấy, hình ảnh những lần vợ anh lặng lẽ ôm bụng khóc, những lần cô từ chối ăn canh mẹ nấu… bỗng ùa về. Anh chưa từng để ý…

Ngoài hành lang, y tá bế đứa bé ra khỏi phòng hậu phẫu, quấn trong chăn trắng. Bé yếu ớt, hơi thở thoi thóp. Minh lao tới bế con, nước mắt trào ra. Nhưng bà Thoa thì ngoảnh mặt, không buồn nhìn.

Bác sĩ Lan vẫn chưa hết băn khoăn. Bà biết trong câu chuyện này còn ẩn giấu điều gì đó sâu xa hơn – mảnh giấy kia không thể tự nhiên xuất hiện.

Và rồi, khi sản phụ tỉnh lại, cô nắm tay bác sĩ, ánh mắt cầu khẩn:
– Là… chị tôi… nếu có ai hỏi… đừng nói ra… kẻo họ hại con tôi…

Câu nói đứt quãng, yếu ớt, nhưng khiến mọi thứ đảo lộn. Chị cô? Ai? Tại sao lại liên quan đến chuyện này?

Minh gần như chết lặng khi nghe vợ nhắc đến “chị”. Anh chưa từng nghe cô kể về một người chị ruột. Bàn tay anh nắm chặt lấy mép giường, giọng nghẹn lại:
– Em… em nói gì? Chị nào?

Nhưng sản phụ chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt ầng ậc nước rồi nhắm nghiền lại. Cô mệt mỏi, yếu ớt như thể chỉ một hơi thở nữa cũng có thể rời bỏ thế gian.

Bác sĩ Lan, người đã chứng kiến không biết bao nhiêu ca sinh tử, lúc này cũng cảm nhận được sự bất thường. Rõ ràng đằng sau câu chuyện này không chỉ đơn giản là một ca sinh khó hay dị tật bẩm sinh. Có một bàn tay vô hình nào đó đã can thiệp.

Ba ngày sau, tình trạng sức khỏe của sản phụ dần ổn định nhưng tâm trạng cô trở nên trầm mặc. Minh ngày nào cũng ở bệnh viện, bên cạnh vừa chăm vợ vừa bế con. Đứa bé vẫn rất yếu, phải nằm lồng ấp, dây truyền chằng chịt, tiếng máy theo dõi sinh hiệu kêu từng hồi đều đặn. Mỗi khi Minh nhìn con, trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Rồi một buổi chiều, khi Minh rời khỏi phòng để mua cháo, một người phụ nữ lạ lặng lẽ bước vào. Cô mặc áo khoác rộng, đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt. Khi đến bên giường sản phụ, cô tháo mũ xuống – đó là một gương mặt rất giống sản phụ, chỉ khác ở ánh mắt lạnh lùng hơn.

– Em… – Sản phụ bật lên tiếng gọi, vừa mừng vừa hoảng.
– Đừng nói gì, chị chỉ đến nhìn em một chút. – Giọng người phụ nữ trầm thấp, đầy cảnh giác. – Chị đã để lại mảnh giấy hôm đó, mong bác sĩ sẽ hiểu và bảo vệ cháu… nhưng giờ chị thấy không còn nhiều thời gian.

Sản phụ bật khóc:
– Chị, tại sao… mọi chuyện lại thành ra thế này? Em đâu muốn…

Người chị siết tay em mình:
– Vì hắn. Người mà em gọi là chồng… hắn không như em nghĩ. Cả mẹ hắn nữa. Họ đã mua thuốc… định chấm dứt cái thai từ tháng thứ sáu. Họ sợ đứa bé bị dị tật sẽ là gánh nặng, và sợ mang tiếng xấu. Chị đã cố lấy lại số thuốc đó, nhưng một phần vẫn lọt vào tay họ. Em mới ra nông nỗi này.

Sản phụ run rẩy:
– Không… Minh sẽ không làm vậy… anh ấy yêu em…

Người chị lắc đầu, ánh mắt trĩu nặng:
– Em vẫn tin hắn sao? Vậy sao hắn không ở bên em suốt mấy tháng qua? Sao chỉ có mẹ hắn đưa đồ ăn cho em, rồi sau đó em luôn thấy chóng mặt, buồn nôn?

Lời nói như xé toang những niềm tin mong manh cuối cùng. Sản phụ nhớ lại những ngày Minh bận rộn “đi công tác”, để mặc cô sống với mẹ chồng, ăn uống theo những món bà nấu. Nhiều lần cô thấy vị lạ trong canh, nhưng nghĩ đó là do thai nghén.

– Chị… – Cô nghẹn lời. – Còn đứa bé… nó có qua khỏi không?

Người chị nhìn xuống sàn, im lặng hồi lâu:
– Một khi họ còn ở đây… thì không.

Nói rồi, người chị quay bước ra khỏi phòng, để lại sản phụ ngồi đó, hai bàn tay nắm chặt đến bật máu.


Tối hôm đó, Minh trở về bệnh viện, thấy vợ im lặng quay mặt vào tường. Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng:
– Em mệt à? Mai bác sĩ cho xuất viện rồi. Mẹ bảo đưa em và con về nhà để tiện chăm sóc.

Nghe tới “mẹ”, cô bỗng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh:
– Em không về đó nữa.

Minh sững lại:
– Em nói gì vậy? Nhà mình chứ đâu mà…

– Nhà anh, không phải nhà em. – Giọng cô rắn rỏi, từng chữ như dao cắt. – Em biết hết rồi. Về việc anh và mẹ anh đã làm.

Minh tái mặt, rồi cố cười gượng:
– Em nghe ai nói linh tinh thế? Anh làm sao mà…

– Đủ rồi! – Cô hét lên, nước mắt trào ra. – Anh muốn chối cũng không được. Chị em đã nói cho em tất cả. Chính mẹ anh đã bỏ thuốc vào đồ ăn của em, và anh… anh biết nhưng làm ngơ.

Minh định phản bác, nhưng cái nhìn trừng trừng của cô khiến anh nghẹn họng. Anh chưa kịp nói thêm gì thì bác sĩ Lan bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Đứa bé… đang nguy kịch. Chúng tôi cần chuẩn bị ca mổ ngay.

Cả hai vợ chồng lao về phía phòng cấp cứu nhi. Trong lồng ấp, đứa bé yếu ớt thoi thóp, da tái xanh. Minh đứng chết trân, còn cô òa khóc gọi con. Bà Thoa cũng chạy đến, nhưng khi nghe bác sĩ nói cần hiến máu hiếm để cứu bé, bà lập tức quay đi:
– Tôi già rồi, sức yếu, không làm được.

Câu nói lạnh lùng như dội thêm một gáo nước đá vào tim người mẹ trẻ. Không chút chần chừ, cô ký giấy hiến máu, dù vừa trải qua ca sinh nguy hiểm.

Ca mổ kéo dài hơn 4 tiếng. Đứa bé được cứu tạm thời, nhưng bác sĩ nói thẳng: di chứng sẽ theo con cả đời, và cần một môi trường sống tốt mới mong cải thiện. Nghe vậy, sản phụ quyết định ngay trong đêm sẽ đưa con rời khỏi nơi này, tìm đến chị mình.

Minh phát hiện và chặn ở cổng bệnh viện. Giữa mưa đêm, hai người giằng co. Anh gào lên:
– Em điên rồi à? Con là của anh!

– Không! – Cô hét đáp, đôi mắt đỏ hoe. – Nó là con của em, và em sẽ không để nó ở gần những người đã muốn giết nó.

Minh nhào tới giật lấy đứa bé, nhưng cô ôm chặt. Sự giằng co làm đứa trẻ khóc thét, dây truyền tuột ra, máu chảy ướt cả chăn. Trong hỗn loạn, đứa bé ngừng khóc, thân thể mềm nhũn.

Tiếng bác sĩ gọi cấp cứu vang lên, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Cô quỳ sụp xuống giữa sân bệnh viện, ôm xác con, tiếng khóc xé nát màn đêm. Minh lùi lại, đôi tay run bần bật. Bà Thoa đứng từ xa, mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Bác sĩ Lan tiến lại, đặt tay lên vai cô, giọng nghẹn:
– Xin lỗi… chúng tôi đã cố gắng.

Cô không đáp, chỉ nhìn lên bầu trời mưa xám xịt, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Cô biết, bi kịch này bắt nguồn không chỉ từ sự tàn nhẫn của người khác, mà còn từ sự ngây thơ của chính mình khi đặt niềm tin sai chỗ.

Từ hôm đó, cô rời khỏi thị trấn, không một lần ngoảnh lại. Tin đồn về cái chết của đứa trẻ lan khắp bệnh viện, và cả về mảnh giấy bí ẩn trong ca sinh hôm ấy. Minh và bà Thoa sống tiếp trong căn nhà lạnh lẽo, nhưng sự im lặng giữa họ còn đáng sợ hơn cả những lời trách móc.

Còn cô – người mẹ mất con – mang theo nỗi đau không gì khỏa lấp, sống lặng lẽ bên chị mình ở một nơi xa xôi. Đôi khi, giữa đêm, cô vẫn mơ thấy tiếng khóc con, và mảnh giấy với dòng chữ run rẩy: “Cứu con tôi…”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!