Nữ Bác Sĩ CҺoáпg Váпg KҺι TҺấү “VẬT KHỦNG\” Của BệпҺ NҺȃп, Bí Mật KҺó Tιп Ngaү Trȇп Gιườпg BệпҺ
Chiều hôm ấy, khoa cấp cứu của bệnh viện trung ương đang náo loạn vì một ca nhập viện khẩn cấp. Trời mưa tầm tã, từng cơn gió hất tung cửa kính hành lang, tiếng còi xe cấp cứu vang vọng từ xa. Trong căn phòng trắng lạnh, bác sĩ Lan – nữ bác sĩ ngoại khoa mới hơn ba mươi tuổi – đang cùng kíp trực chuẩn bị cho một ca mổ dạ dày thì y tá chạy vào hớt hải, bảo rằng có một bệnh nhân nam bị chấn thương nghiêm trọng ở vùng bụng và hạ bộ, tình trạng mất máu nhiều, cần xử lý ngay. Lan vội khoác áo bảo hộ, bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Khi tấm rèm được kéo ra, cô thoáng khựng lại. Người đàn ông nằm bất động trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, hơi thở yếu ớt. Trên người anh ta là bộ quần áo công nhân rách nát, dính đầy bùn đất và máu. Nhưng điều khiến Lan chết lặng chính là vùng hạ bộ của bệnh nhân bị băng tạm bằng một lớp vải dày, thấm đẫm máu đỏ sẫm. Bên dưới lớp băng ấy, có thứ gì đó cộm lên bất thường – một hình khối lớn, dài, như đang phập phồng theo nhịp tim yếu ớt của anh ta.
Lan nuốt khan, cố trấn tĩnh. Trong nghề, cô từng chứng kiến nhiều ca thương tích kinh hoàng, nhưng thứ này lại khiến cô vừa tò mò, vừa hoang mang. Cô ra hiệu cho y tá hỗ trợ tháo bỏ lớp băng. Khi lớp vải được gỡ ra, tất cả mọi người trong phòng nín thở. Dưới ánh đèn mổ, lộ ra một dị vật khổng lồ, dài gần nửa cánh tay người lớn, cắm sâu vào vùng bẹn của bệnh nhân. Đó không phải phần cơ thể tự nhiên, mà là một thanh kim loại cong, đầu nhọn, như một đoạn lưỡi xẻng cũ đã han gỉ. Nó xuyên chéo qua phần mềm, chỉ cách động mạch chủ vài milimet – nếu sâu hơn chút nữa, anh ta đã mất mạng trước khi đến bệnh viện.
“Làm sao mà lại như thế này?” – Lan hỏi gấp, giọng lẫn sự kinh ngạc. Người đi cùng bệnh nhân – một người đàn ông trung niên – chỉ biết lắc đầu, nói rằng họ cùng làm ở công trường, anh này tên Hùng, bị tai nạn khi đang đào móng. Một mảng đất lớn sụp xuống, kéo theo thanh sắt phế liệu găm vào người. Họ phải mất gần một giờ mới kéo được anh ra và đưa đến đây.
Lan lập tức chỉ đạo tiêm giảm đau, truyền máu, chuẩn bị ca mổ gấp. Nhưng khi sát trùng, cô phát hiện quanh vết thương không chỉ có máu và đất, mà còn lẫn cả những sợi chỉ màu đỏ nhạt, mảnh như sợi tơ. Trực giác mách bảo đây không đơn thuần là tai nạn. Trong lúc kíp mổ chuẩn bị, Lan tranh thủ xem hồ sơ bệnh nhân. Điều kỳ lạ là Hùng không có người thân nào đăng ký liên lạc, chỉ một địa chỉ tạm trú ở khu nhà trọ lao động.
Ca mổ diễn ra căng thẳng. Lan phải cực kỳ cẩn thận để rút thanh kim loại ra mà không gây thêm tổn thương. Khi thanh sắt được lấy ra, kèm theo là một gói nhỏ bọc nilon, giấu sâu trong mô mềm, cô sững sờ. Mở gói đó ra, bên trong là một cuộn giấy bạc bọc chặt, chứa một loại bột trắng mịn. Lan không cần xét nghiệm cũng đoán ra – đó là chất cấm, và số lượng không hề ít.
Không khí phòng mổ chùng xuống. Một y tá nhìn Lan, ánh mắt lúng túng. Đây không còn là vấn đề y khoa thuần túy nữa. Lan vừa cứu mạng một người, vừa vô tình phát hiện ra anh ta là mắt xích trong một đường dây buôn bán ma túy. Cô phải gọi bảo vệ và công an ngay khi ca mổ kết thúc. Nhưng trong lúc khâu vết thương, cô nhìn gương mặt bệnh nhân – xanh xao, gầy gò, còn rất trẻ, chắc chỉ hơn cô vài tuổi – và một điều gì đó níu lòng.
Sau ca mổ, Hùng tỉnh lại. Ánh mắt anh đục ngầu vì đau, nhưng khi thấy Lan, anh khẽ nói: “Cảm ơn bác sĩ… nếu không có cô, chắc tôi chết rồi.” Câu nói ấy khiến Lan chùn tay khi định thông báo cho công an. Cô quyết định hỏi anh nguyên do. Ban đầu Hùng im lặng, nhưng rồi, như không chịu nổi, anh kể. Anh vốn là thợ hồ nghèo từ miền Trung ra thành phố mưu sinh. Vợ bỏ đi, để lại đứa con gái bốn tuổi bị bệnh tim bẩm sinh. Ca phẫu thuật cho con cần số tiền lớn mà cả đời anh chưa từng dám mơ. Trong lúc tuyệt vọng, anh bị bọn xấu dụ dỗ vận chuyển hàng cấm, giấu trong người để qua mặt cảnh sát. Không ngờ trên đường làm, anh gặp tai nạn công trường. Nếu không vì con, anh thề sẽ không bao giờ làm điều đó.
Nghe xong, Lan lặng người. Cô biết luật pháp không dung thứ, nhưng cũng cảm nhận nỗi tuyệt vọng của một người cha nghèo. Cô đã từng mất mẹ vì gia đình không đủ tiền chữa bệnh, nên hiểu rõ cảm giác bất lực ấy. Đêm hôm đó, Lan không ngủ được. Trong đầu cô giằng xé giữa trách nhiệm nghề nghiệp, lương tâm con người và quy định pháp luật.
Sáng hôm sau, công an đến theo đúng quy trình. Hùng bị lập hồ sơ điều tra. Trước khi họ đưa anh đi, Lan ghé vào phòng bệnh. Anh nhìn cô, mắt ầng ậc nước: “Làm ơn… giúp con bé. Nó không có ai ngoài tôi.” Lan chỉ biết siết tay anh, hứa sẽ tìm cách.
Những ngày sau, Lan dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi và kêu gọi bạn bè, đồng nghiệp quyên góp. Cô tìm đến quê Hùng, đón bé gái lên thành phố khám bệnh. Nhìn đứa trẻ gầy gò nhưng đôi mắt sáng, Lan càng quyết tâm. Cuộc phẫu thuật diễn ra thành công, nhưng Hùng không được chứng kiến. Anh nhận bản án nhiều năm tù. Ngày Lan bế bé đến trại giam thăm cha, hai cha con chỉ có vài phút bên nhau qua lớp kính. Hùng khóc như một đứa trẻ khi thấy con khỏe mạnh, còn bé gái cứ áp tay lên kính gọi “ba” mãi không thôi.
Rời trại giam, Lan bế bé về, lòng nặng trĩu. Cô biết Hùng đã trả giá cho sai lầm của mình, nhưng cũng biết rằng trong sâu thẳm, anh không phải kẻ xấu. Chỉ là cuộc đời đã dồn anh đến bước đường cùng. Và với Lan, ký ức về buổi chiều mưa tầm tã hôm đó – khoảnh khắc cô nhìn thấy “vật khủng” gây choáng trên giường bệnh – sẽ mãi khắc sâu, không chỉ vì sự kỳ lạ của ca cấp cứu, mà còn vì câu chuyện đầy bi kịch ẩn sau đó, một câu chuyện mà nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không bao giờ tin là thật.