Sàι Gòп: Cȏ Gáι Trẻ tử voпg Troпg Rạp CҺιếu PҺιm cȏпg aп ƌιḕu tra pҺát Һιệп sự tҺật kιпҺ Һoàпg ..
Sài Gòn vào một buổi tối cuối tuần, phố xá vẫn đông nghẹt người, ánh đèn từ các trung tâm thương mại, quán cà phê và biển hiệu rực sáng cả một góc trời. Ở quận 1, một rạp chiếu phim lớn đang chuẩn bị suất chiếu cuối cùng của ngày. Dòng người xếp hàng mua vé kéo dài, tiếng cười nói rộn ràng. Giữa đám đông ấy, Linh – cô gái 23 tuổi, mặc chiếc váy trắng đơn giản, tay ôm túi xách nhỏ – bước nhanh vào rạp. Cô chọn một bộ phim tình cảm mới ra mắt, mong tìm một chút yên tĩnh sau một tuần dài làm việc căng thẳng. Linh vốn sống một mình trong căn hộ thuê ở quận 4, làm nhân viên marketing cho một công ty truyền thông. Bạn bè nói cô hiền lành, ít giao du, thỉnh thoảng mới đi xem phim để thư giãn. Nhưng tối nay, Linh có vẻ bồn chồn, đôi mắt nhìn quanh như đang chờ đợi ai đó.
Cô lấy vé, mua một phần bắp rang và một lon nước, rồi bước vào phòng chiếu số 7. Rạp chưa đông, ánh sáng mờ mờ trước giờ chiếu khiến mọi thứ có phần u ám. Linh chọn hàng ghế gần giữa, ngồi xuống và mở điện thoại kiểm tra tin nhắn. Màn hình hiện lên một cuộc trò chuyện chưa đọc hết – những dòng chữ ngắn gọn nhưng căng thẳng: “Tối nay gặp ở rạp. Chúng ta cần nói chuyện. Nếu không… tôi sẽ công khai mọi thứ.” Linh thở dài, tắt màn hình, tay siết chặt lon nước.
Khi phim bắt đầu, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình rộng. Khoảng mười phút sau, một người đàn ông bước vào, dáo dác tìm kiếm rồi tiến đến ngồi xuống ghế bên cạnh Linh. Anh ta mặc áo sơ mi tối màu, mùi nước hoa đậm đặc, gương mặt thoáng căng thẳng. Họ không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu thì thầm, như đang tranh cãi nhưng cố giữ giọng thật nhỏ. Những người xung quanh mải mê theo dõi bộ phim nên không ai để ý.
Hơn một tiếng sau, giữa lúc cao trào của phim, Linh bất ngờ ngã gục về phía ghế bên, bàn tay đánh rơi lon nước xuống sàn. Người đàn ông giật mình đỡ lấy cô, nhưng chỉ vài giây sau anh ta rụt tay lại, đứng bật dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng chiếu. Một vài khán giả gần đó tưởng cô bị ngất, liền gọi nhân viên rạp đến hỗ trợ. Khi nhân viên bật đèn, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả bàng hoàng: Linh nằm bất động, môi tím tái, mắt mở trừng nhưng vô hồn. Bắp rang và lon nước vương vãi dưới chân, nước chảy loang lổ.
Nhân viên rạp lập tức gọi cấp cứu và công an. Xe cứu thương đến chỉ sau vài phút, nhưng bác sĩ lắc đầu xác nhận Linh đã tử vong trước đó. Tin tức lan nhanh, rạp chiếu phim lập tức phong tỏa phòng chiếu số 7 để phục vụ điều tra. Nhiều người đứng ngoài hành lang xì xào, có người nhận ra cô từng đến đây vài lần, nhưng chẳng ai biết rõ về cô.
Công an thu thập camera an ninh và lấy lời khai nhân chứng. Qua camera, họ thấy rõ người đàn ông đến ngồi cạnh Linh, trò chuyện ngắn rồi cô gục xuống. Anh ta rời đi với vẻ hốt hoảng, nhưng không hề quay lại. Kiểm tra túi xách Linh, họ tìm thấy một xấp tài liệu, một chiếc USB, và một cuốn sổ nhỏ. Trong sổ có nhiều ghi chép về các khoản chuyển tiền lạ vào tài khoản của Linh, cùng những dòng chữ như “Nếu chuyện này bị lộ, mình sẽ chết” và “Anh ta dọa mình”.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Linh tử vong do trúng độc cyanide – một loại chất độc cực mạnh, chỉ cần một lượng rất nhỏ cũng có thể gây chết người trong vòng vài phút. Dư lượng chất độc được tìm thấy trong lon nước của cô. Điều này khiến công an khoanh vùng nghi phạm ngay lập tức. Điều tra mở rộng cho thấy, người đàn ông trong phòng chiếu là Hoàng – 38 tuổi, giám đốc một công ty xây dựng lớn, đã có gia đình. Hoàng và Linh từng có quan hệ tình cảm bí mật trong gần một năm. Gần đây, Linh đòi Hoàng chấm dứt và trả lại những gì thuộc về cô, đồng thời dọa sẽ công khai mối quan hệ nếu Hoàng không chịu minh bạch.
Khi bị triệu tập, Hoàng ban đầu chối bỏ, nói rằng chỉ vô tình gặp Linh ở rạp và không liên quan đến cái chết của cô. Nhưng dữ liệu từ điện thoại Linh và tin nhắn giữa hai người đã lột trần sự thật. Trước buổi tối hôm đó, Hoàng đã gửi tin nhắn hẹn gặp Linh “lần cuối” để “thỏa thuận”. Công an tìm thấy bằng chứng Hoàng mua cyanide từ một nguồn bất hợp pháp qua mạng, và dấu vân tay của anh ta trên lon nước.
Đối mặt với những chứng cứ không thể chối cãi, Hoàng cúi đầu thừa nhận. Anh ta khai rằng sợ bị vợ và giới làm ăn phát hiện mối quan hệ với Linh, sợ mất danh tiếng và sự nghiệp, nên quyết định “loại bỏ” cô. Hoàng đã đến sớm, lén pha độc vào lon nước rồi đưa cho nhân viên bán hàng với lý do “mua hộ bạn”. Khi Linh đến, Hoàng đưa lon nước cho cô và ngồi đợi, giả vờ nói chuyện cho đến khi chất độc phát tác. Sau đó, anh ta rời đi để tạo bằng chứng ngoại phạm rằng mình không ở hiện trường khi xảy ra sự cố.
Vụ án khép lại trong sự phẫn nộ của dư luận. Phiên tòa xét xử Hoàng chật kín người, nhiều người thân của Linh ôm di ảnh cô, khóc nghẹn. Mẹ Linh – một người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt hốc hác vì mất con – chỉ đứng lặng nhìn kẻ đã cướp đi sinh mạng con mình. Khi tòa tuyên án tử hình, bà không nói gì, chỉ quay lưng bước ra, nước mắt lăn dài nhưng giọng thì khàn đặc: “Muộn rồi… con tôi không sống lại được nữa.”
Sau đám tang, căn phòng trọ nhỏ của Linh vẫn được giữ nguyên. Trên bàn làm việc vẫn còn một chậu hoa nhỏ cô mua hôm sinh nhật, bên cạnh là những bản kế hoạch dang dở cho công việc. Bạn bè, đồng nghiệp vẫn nhớ đến Linh như một cô gái hiền lành, ít nói nhưng sống đầy nghị lực. Cái chết của cô trở thành lời cảnh tỉnh cho nhiều người về sự nguy hiểm của những mối quan hệ giấu kín và những bi kịch có thể ập đến chỉ trong một khoảnh khắc.
Và ở góc rạp chiếu phim năm ấy, mỗi khi ánh đèn tắt và bộ phim bắt đầu, có lẽ không ít nhân viên vẫn nhớ đến một cô gái trẻ mặc váy trắng, ngồi một mình với ánh mắt buồn bã, để rồi rời khỏi thế gian trong lặng lẽ, mang theo một sự thật đen tối bị vùi lấp dưới ánh sáng hào nhoáng của thành phố này.